Ninh Thư kéo hành lý, nhìn Giáo Y đại thúc đang đi phía trước, rốt cuộc còn phải đi đến khi nào, bao giờ mới có thể được rời khỏi chỗ này đây.
Nhìn xung quanh đều là một mảnh trắng xóa, chỉ càng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Hơn nữa ở lâu trong tuyết, dễ gây ra chứng quáng tuyết, đôi mắt cứ như bị mù.
Ninh Thư trước đây có tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, thể chất coi như tạm được, miễn cưỡng có thể tiếp tục, nhưng những người khác thì không thể.
Nửa ngày chưa rút chân ra khỏi tuyết, cho nên mỗi bước đi đều rất tốn sức.
"Thầy ơi, có thể nghỉ một chút được không, em mệt quá." Phàn Tuấn Dương nói, mọi người cũng luôn miệng kêu khổ.
Đại thúc sờ viên đá nảy lên trong túi, lạnh nhạt nói: "Mới đi chưa được được bao lâu mà đã mệt rồi, còn chưa nổi một dặm đường đâu."
"Nghỉ một chút đi, thầy ơi, bọn em thật sự không đi nổi nữa." Lô San San vỗ vỗ lấy chân mình: "Thầy à, xin người đó."
"Được rồi." Đại thúc gật đầu: "Bây giờ nghỉ ở đây, một lát nữa sẽ đi tiếp."
Lô San San lập tức nở nụ cười, cô ta ngồi thẳng lên hành lí.
Ninh Thư thở phào một hơi, cuối cùng cũng được dừng lại.
Mọi người kêu gào ngồi xuống đất, thở hổn hển.
Trời bắt đầu xẩm tối, xem ra tuyết lại sắp rơi rồi.
Phàn Tuấn Dương ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt buồn rười rượi, nhịn không được mà nhìn về phía đại thúc.
Đại thúc nói: "Tôi đi xung quanh xem thử thế nào, mọi người cứ chờ ở đây."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784169/chuong-856.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.