Chương trước
Chương sau
Vừa sáng sớm đã bị Dương Vũ Huy gọi đến, trong lòng Phương Mộng Hàm rất khó chịu, cảm giác Dương Vũ Huy không hề coi mình là bạn gái.
Không hề dành sự quan tâm và bảo vệ mà một người bạn gái nên có được cho cô ta.
Không biết tạo lãng mạn cho cô ta, hơn nữa Phương Mộng Hàm cũng biết Dương Vũ Huy yêu thầm người khác nữa. 
Phương Mộng Hàm thở dài, đáy lòng không muốn chia tay với Dương Vũ Huy.
Dương Vũ Huy là nam nhân thành đạt, về sau sẽ càng thêm thành công, nhất định sẽ có không ít gái đẹp bám lấy.
Cô ta là nữ nhân đầu tiên của Dương Vũ Huy, nói gì thì nói cũng phải giữ chắc vị trí của mình. 
Phương Mộng Hàm đến cửa nhà Dương Vũ Huy, bấm chuông một hồi cũng không thấy ai ra mở cửa.
Phương Mộng Hàm rất sốt ruột, kêu người ta đến lại không ra mở cửa, rốt cuộc là có ý gì, trêu đùa người khác chắc?
Dương Vũ Huy nằm trên giường, mặt đỏ bừng, trên ót đều là mồ hôi lạnh, nghe thấy tiếng chuông cửa, lúc đứng lên mở cửa, tay lại không nhúc nhích được. 
Vừa động một cái là cái kim bên trong lại khiến hắn đau không chịu nổi, mỗi khi cử động, mặt Dương Vũ Huy lại trắng nhợt ra.
Lúc dùng sức mở cửa, Dương Vũ Huy đau đến suýt bất tỉnh.
“Đàn anh?” Phương Mộng Hàm kinh ngạc ngồi sụp xuống cạnh Dương Vũ Huy đang ở dưới đất, đặc biệt còn thấy miệng Dương Vũ Huy bị lệch, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống. 
Sắc mặt Phương Mộng Hàm có hiện lên chút ghét bỏ, sau đó lại vội vàng đỡ Dương Vũ Huy dậy.
“Đưa, đưa đến viện.” Dương Vũ Huy khó khăn nói.
Tay hắn đau kinh người, không thể cử động được. 
Phương Mộng Hàm đỡ Dương Vũ Huy lên ghế salon, rồi gọi xe cấp cứu.
“Đàn anh, anh làm sao vậy?” Phương Mộng Hàm lấy khăn tay lau nước bọt trên khóe miệng Dương Vũ Huy.
Dương Vũ Huy bị hành động của Phương Mộng Hàm làm cho đau nhói tâm can, vô cùng xấu hổ, cảm giác mình giống như người thiểu năng vậy? 
Hắn hiểu rất rõ, nhưng bản thân lại không thể nào khống chế biểu cảm của bản thân, không thể khống chế môi và lưỡi của mình.
Giống hệt kẻ thiểu năng, chảy nước miếng, nói lắp bắp.
Lúc chờ xe cứu thương tới, Dương Vũ Huy khổ sở nói với Phương Mộng Hàm: “Ngăn kéo, trong ngăn kéo... u… u...” Dương Vũ Huy nuốt từng ngụm nước bọt, nhưng nước bọt vẫn chảy xuống theo khóe miệng. 
Trong lòng Phương Mộng Hàm có chút ghê tởm, nhưng vẫn lấy khăn tay lau miệng cho Dương Vũ Huy, mới lau được hai lượt thì khăn tay đã dính nhơm nhớp, thật là ghê tởm mà.
Phương Mộng Hàm muốn vứt cái khăn này quá đi mất.
“Văn kiện trong ngăn kéo, văn kiện...” Dương Vũ Huy nói với Phương Mộng Hàm, do cái lưỡi nên hắn nói tiếng bụng không rõ ràng cho lắm. 
Phương Mộng Hàm nhìn theo ánh mắt Dương Vũ Huy, mở ngăn kéo, lấy ra một xấp văn kiện, mở văn kiện ra, liền nhìn thấy tên của kịch bản.
Tim Phương Mộng Hàm đập rạo rực.
“Em đến SK... K...” 
“Đưa kịch bản này đến công ty SK phải không?” Phương Mộng Hàm nói.
Dương Vũ Huy gật đầu, trên đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.
Phương Mộng Hàm nhét kịch bản vào trong túi của mình. 
“Giá cả, anh... đã, bàn xong...” Dương Vũ Huy khó khăn nói, hận không thể cắt cái lưỡi không biết nghe lời này đi.
Mặt Dương Vũ Huy đỏ lên, lòng tự trọng đều bị vứt dưới đất cho chó gặm hết rồi, đặc biệt lại còn ở trước mặt nữ nhân sùng bái mình nữa chứ.
Không lâu sau, xe cứu thương tới, Dương Vũ Huy được khiêng xuống lầu, đưa đến bệnh viện, còn Phương Mộng Hàm thì mang kịch bản đi đến công ty SK. 
Phương Mộng Hàm giao thứ trong văn kiện cho công ty SK, cô ta giải thích với họ, hiện tại Dương Vũ Huy không được khỏe nên kêu cô ta mang đồ tới.
Bởi vì trước đó Dương Vũ Huy đã bàn bạc mọi chuyện xong rồi, giao dịch lần này rất thuận lợi, công ty SK đưa cho Phương Mộng Hàm một tờ chi phiếu.
Trên chi phiếu ghi năm triệu. 
Lúc Phương Mộng Hàm nhìn thấy mấy chữ này, lại càng hoảng sợ, tim đập thình thịch.
Thảo nào Dương Vũ Huy mới là sinh viên năm hai đã mua được nhà rồi, nếu không phải hắn khiêm tốn thì chắc đã mua được xe luôn rồi.
Hơn nữa Dương Vũ Huy cũng đã lập kế hoạch mua xe rồi. 
Năm triệu, nhiều người cả đời cũng kiếm không ra.
Vài kịch bản, vài bài hát, quả thực không khác nào đi ăn cướp.
Phương Mộng Hàm nhét chi phiếu vào túi, ôm chặt vào lòng. 
Ra khỏi cửa công ty, Phương Mộng Hàm bỗng nảy ra một ý tưởng điên rồ, chính là đổi tất cả thành tiền mặt.
Cô ta có thể lấy một ít trong chỗ đó được không nhỉ.
Dù sao bây giờ khuôn mặt Dương Vũ Huy như vậy, có nói cũng không nói lên lời, cũng đâu thể đến chất vấn công ty SK. 
Tiền bạc làm mờ mắt, tim Phương Mộng Hàm đập thình thịch, suy nghĩ này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu.
Lòng bàn tay Phương Mộng Hàm toàn là mồ hôi, khuôn mặt có chút khó xử, cuối cùng vẫn thở dài một hơi.
Không nên vì mấy triệu mà phá vỡ quan hệ với Dương Vũ Huy, sau này cô ta muốn vào giới giải trí, nổi tiếng rồi thì mấy triệu chỉ là chuyện nhỏ. 
Hơn nữa Dương Vũ Huy biết viết kịch bản, biết viết bài hát, nếu hắn viết một kịch bản để cô ta làm nữ chính, còn sợ không có tiền sao?
Hắn giúp cô ta viết bài hát, còn sợ không nổi tiếng sao?
Phương Mộng Hàm nghĩ thông suốt, thở một cách nặng nề, thực sự những chuyện này chỉ là để thử lòng người thôi. 
Phương Mộng Hàm cầm chi phiếu đến bệnh viện tìm Dương Vũ Huy.
Phương Mộng Hàm ngoan ngoãn đưa chi phiếu năm triệu cho Dương Vũ Huy, Dương Vũ Huy thấy chi phiếu, trong lòng cảm thấy rất hài lòng, định mở miệng nói chuyện thì nước bọt lại tuôn ra ròng ròng.
Tâm trạng của Dương Vũ Huy cứ như từ thiên đường rơi xuống mười tám tầng địa ngục, bộ dạng này của hắn, dù có tiền cũng không bù đắp được tổn thương lòng tự trọng. 
Dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa khỏi căn bệnh quái ác này.
Trước đây Dương Vũ Huy còn cho rằng mình lớn lên không đẹp trai, bây giờ suy nghĩ lại, bình thường một chút đã tốt lắm rồi.
Phương Mộng Hàm kìm nén kinh tởm trong lòng, cầm khăn lau miệng cho Dương Vũ Huy, khăn tay đã lau nhiều lần, trên bề mặt cũng đã có mùi khác thường rồi. 
Dương Vũ Huy ngủ cả đêm trong hẻm, sáng sớm còn chưa đánh răng, tay lại bị thương, chắc chắn không thể đánh răng.
Sắc mặt Phương Mộng Hàm khá bình tĩnh, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh.
Nói ngắn gọn, Dương Vũ Huy trong lòng cô ta đã hủy hết hình tượng. 
Dương Vũ Huy phải làm giải phẫu, tay hắn sưng thành như vậy, hơn nữa ngày càng sưng to, da tay gần như muốn nổ tung, bác sĩ đoán rằng có dị vật ở bên trong.
Lúc chụp X quang, phát hiện trong cổ tay có rất nhiều kim dài ngắn khác nhau.
Bệnh viện lập tức tiến hành phẫu thuật, lấy kim châm ra. 
Dương Vũ Huy tỉnh lại thấy đống kim châm, liền nhận định có người hại hắn.
Hắn không thể nói chuyện, tay bị kim châm cắm vào, bác sĩ nói kim cắm đúng vào gân tay nên bị nhiễm trùng mưng mủ, cần phải chăm sóc thật cẩn thận, không biết có để lại di chứng không nữa.
Không thể nói chuyện, không thể viết chữ?! 
Hắn muốn đối phó Trần Gia Nam, nhưng bây giờ chính hắn lại thành ra như vậy.
Chuyện này cũng chỉ có Long Sương Sương biết, Long Sương Sương sao lại làm như vậy?
Dương Vũ Huy nhớ rõ khí lực của người kia rất lớn, trên người đầy mùi hôi thúi, chắc là nam nhân. 
Nếu quả như thật là người của Long Sương Sương, không đi đối phó với Trần Gia Nam đi, sao lại biến hắn thành ra như vậy.
Dương Vũ Huy không thể hiểu nổi, không hiểu sao Long Sương Sương lại làm như vậy, rốt cuộc xảy ra hiểu nhầm gì đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.