Đối mặt với tình huống như vậy, Ninh Thư nhất định phải hành động nhanh hơn.
Sau một thời gian quan sát, trên cơ bản 11 giờ đêm Dương Vũ Huy mới trở lại tiểu khu, trên người còn nồng nặc mùi rượu, chắc là tiếp đối tác.
Dương Vũ Huy của bây giờ không còn có tính bốc đồng nữa, không đạp chân được tới giới giải trí thì phải nhờ cậy người khác thôi.
Ninh Thư trốn trong hẻm nhỏ, nơi này là điểm mù của camera giám sát.
Ninh Thư mặc trên người một bộ đồ màu đen đầy mùi mồ hôi, chính xác là trên người không có lấy chút mùi thơm, ngửi y hệt một nam nhân.
Tóc búi tròn, dùng lưới chụp lên, lại đội thêm mũ, nên căn bản không thể thấy rõ hình dáng của Ninh Thư.
Không biết hôm nay Dương Vũ Huy tự về hay người khác lái xe đưa về, nếu có người lái xe về, vậy hôm nay chuẩn bị đều không công rồi.
Ninh Thư trốn đi, đợi Dương Vũ Huy đi qua.
Qua một tiếng nữa là đến nửa đêm, người bên đường đã ít hơn, ánh đèn đường sáng trắng.
Mẹ nó, thật nhiều muỗi!
Ninh Thư không nhịn được vỗ con muỗi trên mặt, đã đi tất rồi mà nó còn đốt được.
“Ai ở đó đó?” Một giọng nói nam vang lên.
Ninh Thư nghe thấy liền giật mình, không uổng công làm mồi cho muỗi nửa đêm.
Tim Dương Vũ Huy đập thình thịch, bỗng có một dự cảm không hay, định nhấc chân chạy, chỉ thấy một bóng đen nhào tới chỗ hắn.
Người kia toàn thân đen như mực, cũng không nhìn thấy khuôn mặt, Dương Vũ Huy liền giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784139/chuong-826.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.