Ninh Thư đặt ly nước xuống, gõ ra một dòng chữ: “Bạn có chứng cớ gì nói đây là tiểu thuyết của bạn?”
Bản gốc của Dương Vũ Huy đã không thấy, cho dù Dương Vũ Huy đã đánh lại bản thảo một lần nữa, ngày cũng chậm hơn so với tiểu thuyết công bố trên mạng kia, hắn vốn không thể chứng minh tiểu thuyết là của hắn.
Chẳng lẽ muốn Dương Vũ Huy nói tiểu thuyết này là của thế giới kia?
Chắc chắn sẽ bị mọi người cho là bị bệnh thần kinh.
Ninh Thư không quản chuyện tiểu thuyết nữa, công ty nhà Lý Tân Trạch gửi lại bưu kiện cho Ninh Thư, nói muốn áp dụng bài hát của cô, hỏi muốn bán bản quyền bao nhiêu tiền.
Ninh Thư không cần nhiều, mỗi bài 500 đồng đã là bán rẻ rồi, những thứ này đủ trả phí sinh hoạt của cô là được.
Phải biết rằng Dương Vũ Huy động một chút đã là hơn vạn, năm mười vạn, giới giải trí thiếu thốn, cho nên bài hát của Dương Vũ Huy bán được giá rất cao.
Mà Ninh Thư lấy 500 giống như là tặng không.
Công ty nhà Lý Tân Trạch vô cùng vui vẻ đưa tiền, còn nói có các tác phẩm khác cứ bán cho bọn họ, giá cả dễ thương lượng.
Ninh Thư phản hồi một chữ “Được”, có mấy thứ này, Lý gia đang đối đầu với Dương Vũ Huy đã có chút sức chống cự.
Ninh Thư căn bản không nghĩ tới việc sẽ kể chuyện này cho Lý Tân Trạch tranh công, ở trong bóng tối như vậy dùng mánh khóe là tốt nhất.
Dương Vũ Huy bây giờ vẻ mặt ngẩn ra, căn bản cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784125/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.