Sau khi thả lỏng, Ninh Thư lại cảm thấy cả người bủn rủn không còn chút sức lực nào.
Hai tay run rẩy, trên tay lái ẩm ướt hơi dính, cô xòe tay ra, lòng bàn tay be bét máu.
Ninh Thư nhe răng nhếch miệng lái xe đến bênh viện, nhưng cô không đến bệnh viện kia nữa, một y tá không biết ở đâu ra cũng có thể vào phòng VIP được.
Đến bệnh viện thì có y tá đẩy ông cụ vào phòng phẫu thuật.
Y tá cũng xử lý vết xước trên tay cho Ninh Thư, sau đó quấn vải lại.
Cô ngổi trên ghế trước cửa phòng phẫu thuật, chờ giải phẫu kết thúc.
Ninh Thư chờ rất lâu, không ngăn được cơn buồn ngủ mới híp mắt ngủ. Sau đó là y tá đánh thức cô dậy.
“Cha tôi thế nào rồi?” Ninh Thư hỏi.
“Không còn nguy hiểm đến tính mạng, đã chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt rồi.” Y tá nói.
Ninh Thư gật đầu, sau đó tìm một cái giường bệnh đi ngủ.
Mệt chết đi được!
Sau khi tỉnh lại, Ninh Thư đến phòng bệnh thăm ông cụ, ông đã tỉnh lại rồi, lúc nhìn thấy Ninh Thư, trong mắt có hơi phức tạp.
“Cha, bọn chúng bắt cha làm gì?” Ninh Thư hỏi.
Ông cụ suy yếu nói: “Chắc con cũng không nghĩ đến bọn chúng bắt cha làm gì đâu? Chúng muốn cha viết di chúc, đem tất cả gia sản và công ty đi quyên góp từ thiện.”
Ninh Thư:...
“Vậy cha viết rồi à?”
Khóe miệng ông cụ giật giật: “Viết rồi, cha đã già rồi, không chịu nổi dày vò nữa, nên viết luôn cho nhẹ lòng.”
“Nhưng trước kia cha cũng đã lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784113/chuong-800.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.