Chương trước
Chương sau
Ninh Thư không biết có thể sử dụng thuật Mao Sơn ở thế giới này hay không, cũng không biết có thể vẽ bùa được không nữa.
Quy luật ở mỗi thế giới đều không giống nhau, giống như thế giới này vậy, đến một con quỷ cũng không thấy, vậy mà ở thế giới kia thì đi đâu cũng gặp quỷ.
Chỉ còn một cách duy nhất đó là bùa chú, Ninh Thư cầm bút chu sa, bắt đầu vẽ bùa. 
Lần đầu tiên thất bại, sau đó Ninh Thư lại liên tục vẽ thêm vài lá bùa nữa nhưng đều thất bại cả.
Chẳng lẽ không thể vẽ bùa ở thế giới này, hay là thuật Mao Sơn đã suy tàn đến mức một tia số mệnh của tông môn cũng không có?
Ninh Thư đặt chiếc bút chu sa xuống, cô đã vẽ vài lá bùa rồi nhưng đều thất bại, xem ra phải nghĩ cách khác thôi. 
Ninh Thư suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu bày Tụ Linh trận, cô muốn thử xem ở trong hoàn cảnh linh khí sung túc hơn một chút thì có thể vẽ bùa được hay không.
Sau khi bày xong Tụ Linh trận thì Ninh Thư lập tức cầm bút lên, ngòi bút không ngừng di chuyển trên mặt giấy, rốt cuộc là có thể vẽ được một lá bùa trước khi Tụ Linh trận tan vỡ.
Lá bùa được vẽ xong thì cả người của Ninh Thư cũng ướt đẫm mồ hôi, cô có cảm giác bản thân mình bị khoét rỗng. 
Lúc cô làm đạo sĩ cũng không mệt mỏi như bây giờ, còn có thể ném bùa ra để chơi.
Sự áp chế của thế giới đúng là khủng bố.
Ninh Thư vẽ xong lá bùa thì nghỉ ngơi một chút, sau đó lấy lọ thuốc bột đã chuẩn bị từ trước, rồi cầm tóc của Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam ra, bện vào với nhau rồi dùng bật lửa để đốt. 
Những sợt tóc bị đốt phát ra tiếng xèo xèo, còn có mùi khét khi albumin bị đốt, Ninh Thư trộn đều chỗ tóc bị đốt kia với lọ thuốc bột.
Ninh Thư cầm lá bùa lên, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ, lá bùa đột nhiên bốc cháy, sau khi lá bùa đã cháy hết thì Ninh Thư cũng trộn tàn tro của nó vào trong lọ thuốc bột.
Sau khi làm xong mọi việc thì Ninh Thư mệt đến mức muốn lè lưỡi, đúng là mệt chết mà. 
Ninh Thư cất lọ thuốc bột kia đi, thứ này chính là để chuẩn bị riêng cho Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam.
Dù gì thì cô cũng xem như là mẹ vợ của Tịch Mộ Thành, cho nên thân là mẹ vợ thì cô cũng phải có quà cho con rể chứ.
Mong mọi người có thể hạnh phúc và hoà thuận. 
Thời Tư Nam về nhà để dưỡng thương, Tịch Mộ Thành cũng về nhà hôm đó.
Bởi vì vụ việc của câu lạc bộ nên sắc mặt của Tịch Mộ Thành rất lạnh, trên người cũng tản ra loại khí tức khiến cho người khác không dám lại gần.
Dù sao chính là không thoải mái, vô cùng khó chịu. 
Khi Tịch Mộ Thành nhìn thấy Ninh Thư thì liền híp mắt lại, ánh mắt của hắn vô cùng thâm thúy, không biết đang suy nghĩ cái gì, làm cho những người khác cảm thấy nổi da gà.
Đó chính là ánh mắt khi hắn đang nghĩ cách hại người.
Tịch Mộ Thành và Ninh Thư đi lướt qua nhau, rồi khẽ cười một tiếng, tuy nhỏ nhưng cũng để Ninh Thư nghe được: “Đừng đắc ý quá sớm như vậy.” 
Tịch Mộ Thành lên lầu đi về phía căn phòng của Thời Tư Nam, Ninh Thư đứng nhìn theo bóng lưng của hắn.
Cô sẽ không đắc ý, bởi vì câu lạc bộ chỉ là một phần nhỏ của Tịch Mộ Thành mà thôi.
Cha ơi, một người như vậy vốn là không thể chung sống hòa bình với người của Thời gia được. 
Ninh Thư cũng đi lên tầng, lúc đi ngang qua phòng của Thời Tư Nam thì thấy Tịch Mộ Thành đang ngồi bên giường và nói chuyện với con bé.
Tuy khuôn mặt của Thời Tư Nam đang bị quấn vải nhưng ánh mắt vẫn rất ẩn tình, vừa ngượng ngùng lại vui vẻ.
Ninh Thư lắc đầu, sau đó về phòng mình lấy lọ thuốc bột, rồi khẽ cười một tiếng. 
Tịch Mộ Thành nói với Thời Tư Nam vài câu rồi lái xe rời khỏi biệt thự.
Đợi đến khi Tịch Mộ Thành rời khỏi thì Ninh Thư đi xuống bếp, thấy đang hầm gà, cô liền rắc thuốc bột vào bên trong nồi canh.
Sau đó dùng muôi khuấy đều rồi múc một chén canh cho Thời Tư Nam. 
Ninh Thư bê bát canh lên trên phòng của Thời Tư Nam.
Bởi vì bị thương ở mũi nên phần da xung quanh mắt của Thời Tư Nam đều sưng lên và tím bầm.
Thời Tư Nam nhìn thấy Ninh Thư nhưng cũng không có ý định lên tiếng chào hỏi. 
Ninh Thư cũng không để ý, cô nói với Thời Tư Nam: “Uống một ít canh đi.”
Bát canh này cũng rất thơm, phía trên còn có một ít hành lá, nhưng lại có chút mùi vị của thuốc đông y.
Ninh Thư cầm thìa lên rồi nói: “Đầu của con bị thương, trong này còn có thiên ma, tốt cho vết thương của con.” 
Thời Tư Nam uống hết thìa canh kia thì Ninh Thư lại múc thêm một thìa nữa, từ từ mà đút, cuối cùng thì Thời Tư Nam cũng uống hết bát canh đó.
Ninh Thư cầm bát, đứng dựa vào bàn học của Thời Tư Nam, sau đó lén lút đặt một máy nghe lén vào chỗ khuất phía dưới bàn học.
Khi đã dán được thì Ninh Thư lại lạnh nhạt nói: “Không hiểu tại sao mà dạo này khí sắc của mọi người đều rất kém, ông ngoại con thì đau chân nhức eo, chắc là vì còn trẻ đã phải chịu khổ nhiều, sắc mặt của cậu con cũng kém, đoán chừng là thân thể cũng đang khó chịu.” 
Thời Tư Nam nghe Ninh Thư nói Tịch Mộ Thành đang không khỏe thì con mắt giật giật, sau đó nói: “Mẹ ơi còn canh không.”
Ninh Thư gật đầu: “Con còn muốn uống nữa sao?”
“Bây giờ thì con chưa muốn uống, có thể để canh lại để tối con uống không.” Khi Thời Tư Nam nói những lời này thì ánh mắt vô cùng ôn nhu. 
Ninh Thư ừ một tiếng, đoán chừng là chỗ canh này muốn để cho Tịch Mộ Thành đây mà.
Ông ngoại của cô cũng đang không khỏe đó! Vậy mà Thời Tư Nam lại không thèm quan tâm.
Đến nửa đêm Tịch Mộ Thành mới về đến nhà, sau đó trực tiếp đi về phòng của Thời Tư Nam. 
Ninh Thư đang tu luyện Tuyệt Thế Võ Công thì nghe được tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh.
Ninh Thư nhanh chóng xuống bếp, sau đó đổ chỗ thuốc bột còn lại vào bên trong nồi canh.
Canh vẫn luôn được ủ ấm, giờ chỉ đợi xem Tịch Mộ Thành có uống hay không thôi. 
Ninh Thư làm xong hết mọi việc thì vội vã về phòng của mình, khi cô vừa vào trong phòng liền nghe thấy tiếng mở cửa, hiển nhiên là Tịch Mộ Thành đã đi ra.
Ninh Thư cũng không biết Tịch Mộ Thành có uống canh hay không, nhưng mà nếu như Thời Tư Nam muốn hắn uống thì Tịch Mộ Thành chắc sẽ uống.
Tịch Mộ Thành vất vả như vậy thì kiểu gì Thời Tư Nam cũng sẽ kêu hắn uống canh để bồi bổ thân thể. 
Trong lòng lo lắng cho cậu đến như thế cơ mà.
Chẳng mấy chốc mà Ninh Thư nhìn thấy Tịch Mộ Thành cầm bát canh đi vào trong phòng của Thời Tư Nam.
Ninh Thư mở máy tính, đeo tai nghe, muốn biết xem hai người này đang nói cái gì, và Tịch Mộ Thành có uống canh hay không. 
Tịch Mộ Thành bưng bát canh vào trong phòng, ngồi xuống cạnh giường rồi nói với Thời Tư Nam: “Để cậu đút cho con uống.”
Thời Tư Nam tỉ mỉ quan sát Tịch Mộ Thành, nhìn thấy lông mày hắn cau lại, giữa hai hàng lông mày mang theo một tia lo âu và uể oải.
Thời Tư Nam cảm thấy trái tim mình như thắt lại, vô cùng chua xót và đau lòng. 
Thời Tư Nam nói với Tịch Mộ Thành: “Con không uống, cậu uống đi.”
Tịch Mộ Thành múc một thìa canh đưa đến bên miệng của Thời Tư Nam: “Cậu không uống, Tư Nam uống đi để nhanh chóng bình phục, cậu rất nhớ Tư Nam.”
Những lời này của Tịch Mộ Thành vô cùng ám muội. 
Thời Tư Nam nghe được giọng nói của Tịch Mộ Thành thì cảm thấy trái tim mình đập thình thịch thình thịch, nó cảm giác toàn bộ máu đều chảy về phía mũi, giống như là lại sắp chảy máu mũi rồi.
Thời Tư Nam lắc đầu nói: “Con đã uống rồi, đây là con để phần cho cậu, cậu mau uống đi.”
Tịch Mộ Thành nở nụ cười, khiến cho gương mặt của hắn càng thêm đẹp hơn. 
“Cậu cảm ơn Tư Nam đã quan tâm đến cậu.” Giọng nói của Tịch Mộ Thành rất trầm thấp gợi cảm: “Con uống một ngụm, cậu lại uống một ngụm.”
Thời Tư Nam không biết phải làm gì, chỉ đành uống trước một ngụm, ánh mắt của Tịch Mộ Thành trở nên thâm thúy, đợi Thời Tư Nam uống xong liền dùng cái thìa mà nó vừa dùng để uống, khi uống canh thì ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn Thời Tư Nam.
Tịch Mộ Thành lè lưỡi ra liếm khóe miệng. 
Sắc mặt của Thời Tư Nam càng thêm đỏ, cũng không dám chống lại ánh mắt mập mờ của Tịch Mộ Thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.