Chương trước
Chương sau
Phong Dận sử dụng Cửu Âm Cương hỏa, chế trụ đám quỷ xung quanh, một số con quỷ không chịu nổi uy lực của Cửu Âm Cương hỏa nên nhanh chóng bị tiêu tán.
Ninh Thư:...
Cái quái gì vậy, đây là thời đại xã hội chủ nghĩa đó, lấy thứ như vậy ra là phạm quy đó biết không. 
Nhìn thấy ngọn lửa này, Ninh Thư còn tưởng mình đang sống ở thời đại tu chân đấy chứ.
Một người còn sống như Ninh Thư cũng cảm thấy linh hồn của mình đang rất khó chịu, không ít quỷ hồn xung quanh khiếp sợ rút lui thật nhanh.
Phong Dận đứng lơ lửng giữa không trung tựa như thần tiên, Cửu Âm Cương hỏa nhảy múa giữa lòng bàn tay, ngọn lửa màu xanh nhạt chiếu lên khuôn mặt của hắn, khiến gương mặt Phong Dận nhiễm một phần sắc xanh. 
Người có người ngốc. Mà quỷ cũng có quỷ đần.  Nhưng vẫn có quỷ không tin tà, còn ngồi trực tiếp gần chung cư.
Phong Dận cười lạnh một tiếng, hắn phóng ra một luồng gió Cửu Âm Cương từ lòng bàn tay, đánh bay đám quỷ ngu ngốc.
Cửu Âm Cương hỏa vừa tiếp xúc với hồn thể thì lập tức bốc cháy, đám quỷ bị Cửu Âm Cương hỏa đốt cháy như người lửa, thống khổ kêu rên, lăn lộn nhằm dập tắt lửa trên người. 
Tuy là gọi Cương hỏa, nhưng lại vô cùng lạnh, xâm nhập vào tận linh hồn, chẳng bao lâu, con quỷ kia đã bị tiêu tán hoàn toàn, năng lượng linh hồn liền bị Cửu Âm Cương hỏa hấp thu.
Ninh Thư:...
Cái quái gì thế, cô thật sự nghĩ rằng mình đi lạc vào phim trường, trước đây cô thấy Phong Dận rất mạnh, bây giờ lại càng được mở mang tầm mắt. 
Có vết xe đổ trước đó, đám quỷ xung quanh đều sợ vỡ mật chuồn nhanh như chớp.
Bọn quỷ này rời đi, mây đen trên trời cũng dần dần biến mất để lộ ra ánh trăng.
Ninh Thư cũng chuẩn bị rời đi, vốn định đục nước béo cò, kết quả cục diện lại nghiêng về một bên. 
Xem ra trước mắt, vẫn không có người hay quỷ gì có thể là đối thủ của Phong Dận.
Trong lòng Ninh Thư chỉ có một cảm giác thấp thỏm.
"Người trốn bên kia mau cút ra đây, còn muốn nhìn đến khi nào nữa." Phong Dận nhìn về chỗ Ninh Thư ẩn nấp nói một cách lạnh lùng. 
"Một người sống lại dám xuất hiện ở chỗ này."
Ninh Thư đảo tròng mắt, không chịu bước ra, tận mắt nhìn thấy Cửu Âm Cương hỏa trong tay Phong Dận càng ngày càng yếu ớt, trong lòng đột nhiên sáng tỏ.
Gió Cửu Âm Cương gây tổn hại rất lớn cho linh hồn, vậy thì nếu Phong Dận sử dụng nó, linh hồn của hắn cũng sẽ bị tổn hại, bây giờ sức mạnh của Phong Dận bị giảm đi rồi. 
Phong Dận nhìn Ninh Thư bất động nên liền bay đến chỗ cô.
Ninh Thư từ trong bao vải lấy ra Linh Hồn châu, để xem Linh Hồn châu có gây tổn thương cho Phong Dận được hay không.
Linh Hồn châu cũng là vật hấp thu năng lượng linh hồn, Phong Dận bây giờ không có thân thể, hắn thực sự là một con quỷ. 
Phong Dận càng đến gần, Ninh Thư cảm giác quanh mình đều là sát khí thê lương.
Ninh Thư trực tiếp ném Linh Hồn châu đến chỗ Phong Dận.
Phong Dận dừng bước, lông mày anh tuấn chợt nhíu lại, vẻ mặt hắn rất hiếu kì không biết đây là thứ gì. 
Thế nhưng việc đó không khiến Phong Dận ngừng sự cảnh giác với Linh Hồn châu, hắn vội lách người tránh được nó, không ngờ hạt châu này lại bay thẳng vào trong Cửu Âm Cương hỏa.
Cửu Âm Cương hỏa bùng lên dữ dội, điên cuồng thiêu cháy Linh Hồn châu, Linh Hồn châu hơi rung động, rõ ràng là đang chống lại Cửu Âm Cương hỏa.
Hai thứ này đang ở thế giằng co, chúng đều là thứ tràn đầy năng lượng linh hồn nên muốn chiếm đoạt đối phương. 
Phong Dận nhíu chặt lông mày, vẻ mặt hắn dưới ánh trăng mờ mịt có vẻ hơi đáng sợ, bởi vì hắn phát hiện Cửu Âm Cương hỏa đang hút năng lượng linh hồn của hắn để luyện hóa hạt châu này.
Ngọn lửa từ gió Cửu Âm Cương bùng lên ngày càng mãnh liệt, Linh Hồn châu cũng nảy lên, hai bên tranh đấu không biết đến bao giờ mới có thể kết thúc.
Ninh Thư nhìn chằm chằm Linh Hồn châu và Phong Dận, thấy linh hồn của Phong Dận dần mờ đi, trong lòng cô đoán rằng Cửu Âm Cương hỏa đang hấp thu năng lượng của hắn, nếu không tại sao Cửu Âm Cương hỏa lại đột nhiên bộc phát ra sức mạnh to lớn như vậy. 
Trái tim Ninh Thư đập mạnh hơn, có lẽ lần này chính là cơ hội để cô có thể làm cho sức mạnh của Phong Dận yếu đi.
Ninh Thư đưa tay vào trong bao vải, lấy ra một xấp lá bùa, những lá bùa này là dùng tro cốt của Phong Dận để vẽ.
Ngón tay Ninh Thư kẹp lá bùa, niệm chú, sau đó cô ném vài lá bùa về phía Phong Dận. 
Nhìn thấy những lá bùa này vẻ mặt Phong Dận trở nên mất kiên nhẫn, hắn chỉ nghĩ đến việc làm sao để kết thúc sự giằng co này, Tống Hề Hàm còn đang chờ hắn ở trong phòng.
Hắn chỉ muốn giải quyết con chuột lén lút này, không ngờ lại lâm vào hoàn cảnh tiến không được lùi không xong như vậy.
Phong Dận phất tay áo về phía lá bùa đang bay đến, hắn muốn trực tiếp phá hủy lá bùa, nhưng không ngờ lá bùa vẫn áp lên người hắn. 
Lá bùa vừa chạm đến, hồn thể của Phong Dận liền phả ra hắc khí cuồn cuộn, âm khí và sát khí trong cơ thể hắn thoát ra, khiến cho hồn thể của Phong Dận suy yếu đi một chút.
Phong Dận nhíu chặt lông mày, tại sao lá bùa này lại có thể làm tổn thương đến hắn, Phong Dận cảm thấy  năng lượng trong lá bùa có chút quen thuộc, nguồn năng lượng này chui vào hồn thể của hắn, khiến cho hắn rất khó chịu.
Tình trạng bây giờ của Phong Dận không ổn chút nào, một bên bị lá bùa áp chế năng lượng, bên còn lại thì bị Cửu Âm Cương hỏa hút năng lượng, nó muốn biến lực linh hồn trong Linh Hồn châu thành của mình. 
Ninh Thư thấy lá bùa hữu dụng nên lại lấy ra thêm một xấp, cô niệm chú, xấp lá bùa đồng loạt bay đến chỗ Phong Dận.
Vẻ mặt củ Phong Dận rất hung dữ, hắn không còn giữ khuôn mặt anh tuấn, phong hoa tuyệt đại không gì sánh được nữa, khuôn mặt trắng như ngọc của hắn bị huyết sắc bao phủ, máu của hắn rơi xuống tí tách, ánh mắt âm u mà phẫn hận.
Đây là khuôn mặt trước khi chết của Phong Dận, vẫn là khuôn mặt này thế nhưng trên đó toàn là vết máu. 
Kiếp trước Phong Dận vì Tống Hề Hàm mà tức giận giết chết rất nhiều người, sau đó hắn tự vẫn.
Ninh Thư trong lòng thầm cổ vũ, năng lượng của Phong Dận bây giờ đang bị tổn thất nghiêm trọng, ngay cả mặt mũi đều chỉ có thể duy trì trạng thái như lúc vừa chết.
Phong Dận lạnh lùng nhìn Ninh Thư, ánh mắt mang theo sát khí và lệ khí vô biên, khiến Ninh Thư cảm thấy cả người phát run. 
Cửu Âm Cương hỏa vẫn đang hấp thu năng lượng của Phong Dận để luyện hóa Linh Hồn châu.
Kết quả của sự giằng co chính là việc Phong Dận không chịu nổi nữa.
Không biết có phải là ảo giác của Ninh Thư hay không mà cô thấy Linh Hồn châu nhỏ hơn trước, điều này cho thấy năng lượng của nó đang yếu dần. 
Ninh Thư suy nghĩ một chút sau đó mở một Tụ Dương trận xung quanh.
Có Tụ Dương trận, âm khí xung quanh dần dần yếu đi, ánh trăng cũng trở nên sáng tỏ.
Phong Dận vươn tay, một tay của hắn kéo dài vô tận, muốn bóp cổ Ninh Thư, nhưng Ninh Thư lại cầm kiếm gỗ đào ngâm qua chu sa trong tay rồi đâm vào tay hắn. 
Tay Phong Dận bị kiếm gỗ đào đâm trúng nên tỏa ra  khói đen cuồn cuộn, Phong Dận không thèm nhìn bàn tay run rẩy của mình, hắn vỗ một chưởng vào ngực Ninh Thư.
Ninh Thư bay ra ngoài, đập vào cột đèn đường sau đó phun ra một ngụm máu đen, cô thấy bàn tay Phong Dận lại tàn nhẫn áp sát về phía mình.
Ninh Thư lấy chiếc la bàn của tổ sư gia ra, tay Phong Dận vỗ vào la bàn, la bàn liền lóe ra một vệt kim quang, chống lại bàn tay to lớn của hắn. 
Ninh Thư đưa một ít linh khí vào la bàn, bên trong chiếc la bàn truyền ra một tiếng gầm thét của rồng, một con vật giống như rồng hay rắn gì đó chui ra ngoài từ la bàn, mạnh mẽ đánh về phía tay của Phong Dận, hai bên chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ lớn, Ninh Thư tưởng chừng bản thân bị mất luôn cả thính giác.
Năng lượng va chạm khiến cho bên mép của la bàn kim long xuất hiện một vệt kim quang, sau đó liền biến mất, nó đã thay Ninh Thư chịu một đòn chí mạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.