Chương trước
Chương sau
Gã tiểu tư nhìn thấy mặt Ninh Thư không chút thay đổi dán bùa lên người hắn, trong lòng nhịn không được mà toát lên một tia sợ hãi.
Đặc biệt là nhìn thấy trong tay cô có một viên trân châu đen nhánh tròn trịa, viên trân châu này hơi rung động, khiến cho trong lòng tiểu tư như đối diện với kẻ địch lớn vậy.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ bị hồn bay phách tán. 
Quỷ cũng sợ những người độc ác.
Sắc mặt Ninh Thư hơi thiếu kiên nhẫn rồi: "Ta hỏi ngươi lần cuối, chuyện của Tạ Ý Viễn cuối cùng là như thế nào?"
Vẻ mặt hắn co quắp, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, không cam lòng nói: "Mỡ trên thi thể đó đương nhiên là do Tống Hề Hàm làm, người đàn ông kia cũng không xem lại đức hạnh của mình." 
"Phong đại nhân đưa cho Tống Hề Hàm một chai mỡ người chết, nói chỉ cần đổ vào trên người hắn, người nam nhân kia sẽ không quấn quít lấy cô ấy nữa, Tống Hề Hàm sớm đã bị người nam nhân kia làm phiền đến mức không chịu được, đương nhiên sẽ nghe theo lời Phong đại nhân nói."
"Tự cho rằng trong nhà mình có tiền, muốn làm gì thì làm, hắn ngay cả móng chân của Phong đại nhân cũng không sánh nổi."
"Cũng là Phong đại nhân quá nhân từ, là ta trực tiếp giết chết." Tiểu Tư căm giận nói. 
Ninh Thư: Ha ha ha...
Trong lòng Ninh Thư tràn đầy châm chọc, nếu như không phải Phong Dận xuất hiện, chỉ sợ hiện tại Tống Hề Hàm đã ở bên Tạ Ý Viễn rồi.
Điều kiện của Tạ Ý Viễn kém sao? 
Không kém đâu nhé, trong nhà có tiền, bản thân cũng là ngươi du học trở về, vóc dáng... Ừm, hiện tại trên mặt đều là vết bầm đen, Ninh Thư vẫn chưa biết hắn có hình dạng như thế nào nữa.
Phong Dận cho Tống Hề Hàm mỡ người chết chắc là cũng là vì muốn thử nghiệm Tống Hề Hàm đây.
Ah ha ha, tình yêu kiên trinh của các ngươi. 
"Ta nói xong rồi, thả ta ra đi." Tiểu tư hơi hếch cằm nói với Ninh Thư.
Mặt Ninh Thư không chút thay đổi: "Nếu như ngươi không hại người, ta đương nhiên sẽ để cho ngươi đi, nhưng bây giờ..."
Ninh Thư buông Linh Hồn châu trong tay ra, Linh Hồn châu lập tức bay về phía tiểu tư, đập vào trong hồn thể của hắn. 
Vẻ mặt hắn vặn vẹo: "Ngươi sẽ không được yên thân đâu, Phong đại nhân sẽ..."
Hắn còn chưa nói hết câu, linh thể đã bị Linh Hồn châu hấp thụ, Ninh Thư cầm Linh Hồn châu đang lơ lửng.
Linh Hồn châu vô cùng đen, là loại đen thuần túy, Ninh Thư nắm trong tay có thể cảm nhận được lực linh hồn mênh mông bên trong nó. 
Nhưng vật này chỉ có vào chứ không có ra, chỉ có thể tận dụng nó mà thu nạp sức mạnh của linh hồn, Ninh Thư hoài nghi nếu như vậy này lớn mạnh, chỉ sợ là sẽ hút cả hồn của cô vào.
Ninh Thư vẫy một chiếc taxi trở về biệt thự.
Không bao lâu sau khi Ninh Thư đi, Phong Dận khoác một chiếc áo đỏ xuất hiện, hắn cúi đầu nhìn lá bùa trên mặt đất, tay cầm một tấm, hút lá bùa vào trong tay. 
Lá bùa lập tức biến thành tro tàn.
Phong Dận hơi híp mắt, chớp mắt liền biến mất.
Ninh Thư trở về biệt thự, thấy Tạ Ý Viễn với vẻ mặt xanh tím đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi, khi nhìn thấy Ninh Thư, ủ rũ “hi” với cô một tiếng. 
Ninh Thư không để ý tới hắn, ngồi trên ghế sofa, cầm lấy hoa quả bên trong giỏ đựng trái cây điên cuồng ăn.
Tạ Ý Viễn thẫn thờ nhìn Ninh Thư: "Cô ăn tài thật đấy."
Tạ Vĩ Minh đi từ thư phòng ra, bảo người hầu bưng cơm lên, mời Ninh Thư ăn cơm chiều. 
Món ăn ở Tạ gia tương đối ngon miệng, từ khi Ninh Thư bước vào thế giới này, chỉ ăn mấy thứ đen sì do mình làm ra.
Ninh Thư ăn như điên, Tạ Ý Viễn bên cạnh nhe răng nhìn Ninh Thư: "Cô đã bao lâu không ăn rồi?"
Ninh Thư nói: "Lâu lắm rồi, ở trong đạo quán ăn cũng không đủ no, cho nên lần này nhà các người phải trả thù lao cho tôi nhiều một chút, mới có thể nuôi sống đạo quán hơn mười cái mồm này." 
Tạ Vĩ Minh nói: "Chuyện lần này nếu như giải quyết ổn thỏa, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu."
Ninh Thư gật đầu, lại ăn thức ăn trong bát mình.
Ăn xong cơm tối, Ninh Thư lại bắt mạch cho Tạ Ý Viễn, chẩn mạch, để hắn uống thuốc nước trừ tà. 
Tạ Vĩ Minh hỏi Ninh Thư: "Hiện tại thân thể của nó như thế nào rồi?"
"Sau này nghỉ ngơi cho tốt vào, lần này suy cho cùng đã thương tổn tới thân thể rồi." Ninh Thư nói.
Ninh Thư nói với Tạ Ý Viễn: "Anh cũng đừng theo đuổi cô gái trong công ty nữa, cô ta là hoa đã có chủ rồi, miễn cưỡng cũng không có được đâu." 
Sắc mặt Tạ Ý Viễn khó coi: "Cô còn quản cuộc sông riêng của tôi nữa hả?"
"Ăn nói kiểu gì vậy." Tạ Vĩ Minh trừng mắt nhìn Tạ Ý Viễn, xoay đầu lại hỏi Ninh Thư: "Tình hình công ty như thế nào rồi?"
Ninh Thư nói: "Con quỷ quấy rối kia tôi đã xử lý rồi, nhưng con còn lại thì có chút khó khăn." 
Tạ Ý Viễn mở to đôi mắt bầm đen nhìn Ninh Thư: "Nói như thật vậy."
Ninh Thư nhìn Tạ Ý Viễn: "Bị thương rồi mà còn không nhìn ra à."
"Thật sự không thể tin nổi, dù sao muốn phá vỡ chuyện tam quan, tôi phải đấu tranh một lúc." Tạ Ý Viễn nói. 
Ninh Thư bĩu môi: "Thích tin thì tin, không tin cũng được, trên cái thế giới này có rất nhiều chuyện không thể giải thích được, với những chuyện mình không biết, giữ được sự kính nể là điều cần làm."
Tạ Ý Viễn bĩu môi không nói chuyện, Tạ Vĩ Minh hỏi: "Con còn lại thật sự lợi hại như vậy sao?"
"Quỷ vương nghìn năm." Ninh Thư nói: "Hiện tại tôi tạm thời không đối phó được." 
Cho dù có Linh Hồn châu ở trong tay, cũng không chắc có thể làm gì được Phong Dận, quỷ tu luyện nghìn năm có thể dễ chơi như vậy sao.
Tạ Vĩ Minh nhíu chặt lông mày: "Mấy thứ này tại sao lại tụ tập ở công ty lúc này chứ, haizz..."
Bởi vì tình yêu. 
Ninh Thư về phòng của mình, lấy túi vải của mình ra, suy nghĩ một chút, thừa lúc trời tối đen đi đến công ty bày một trận pháp.
Ninh Thư vác túi vải trên vai, chuẩn bị đi tới công ty.
Tạ Vĩ Minh thấy Ninh Thư phải ra ngoài, hỏi: "Cô muốn đi đâu?" 
"Đi công ty làm chút chuyện." Ninh Thư nói.
Tạ Ý Viễn nhìn Ninh Thư khoác một cái túi lớn từ xa, nhịn không được mà nói: "Nhìn cô nghiêm túc như vậy, tôi thật sự ngại quá."
Ninh Thư:... 
"Tôi đi xem cùng cô, xem xem có thể nhìn thấy quỷ không?" Tạ Ý Viễn nói.
Ninh Thư bật cười một tiếng: "Anh nên ngoan ngoãn ở nhà đi, với thân thể như anh, dương khí không đủ, cả người có bệnh, nhất định sẽ bị quỷ đi theo, anh đi tìm đường chết à."
"Cô đi đi." Tạ Vĩ Minh mắt liếc nhìn con trai, khoan dung nói với Ninh Thư, còn bảo tài xế của mình đưa Ninh Thư đi. 
Đến công ty, sau khi Ninh Thư xuống xe liền dán một tấm bùa trên xe, nói với tài xế: "Anh ở đây chờ tôi."
Một mình Ninh Thư bước vào công ty, lấy túi vải xuống, lấy Linh Hồn châu ra, còn có la bàn tổ sư gia truyền lại nữa.
Dùng hai thứ này áp trận. 
Ninh Thư bấm khẩu quyết, bắt đầu bày binh bố trận, dựa vào đạo cụ của văn phòng mà sắp xếp trận pháp.
Ninh Thư làm ra hai trận pháp, một cái Tụ Dương trận, còn có một cái Buộc Tiên trận, hy vọng cái hai trận pháp này có tác dụng áp chế Phong Dận.
Ninh Thư đặt Linh Hồn châu và la bàn ở trong trần nhà, bấm khẩu quyết, trận pháp mờ mờ ảo ảo, cuối cùng ẩn đi. 
Ninh Thư nhanh chóng cảm nhận được dương khí trong phòng làm việc vô cùng chậm rãi tụ tập lại, bởi vì là buổi tối, lúc đầu âm khí cũng nặng, nếu như là ban ngày, dương khí sẽ nhiều.
Làm xong việc này, Ninh Thư khoác túi vải xuống lầu, ngồi vào trong xe trở về biệt thự.
"Tiên sư, có thể cho tối mấy lá bùa hộ thân không." Tài xế nói với Ninh Thư: "Tôi bằng lòng bỏ tiền mua." 
Ninh Thư gật đầu: "Có thể."
Cho tài xế vài lá bùa: "Coi như anh hời nhé, một nghìn đồng."
Tài xế:... 
Về tới biệt thự, Ninh Thư liền trở về phòng, tắm rửa một cái, ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.