Giang Lạc thật không hiểu trong lòng Ninh Thư đang suy nghĩ gì, mỗi lúc một kiểu, lập ra môn phái giống như trò đùa vậy.
Thần khí lúc thì không cho người ta luyện hóa, lúc lại truyền bá công pháp của môn phái ra ngoài.
Ninh Thư nói rằng: “Công pháp này đem cho những kẻ nửa người nửa ma tu luyện cũng rất tốt.”
Giang Lạc mím môi một cái nói rằng: “Đến khi môn phái cường đại rồi, cứ gia nhập môn phái là có thể tu luyện, mang công pháp truyền ra ngoài, còn ý nghĩa tồn tại của môn phái thì sao?”
Ninh Thư nhìn Giang Lạc, lạnh nhạt nói: “Nhiều người có thể sưởi ấm lẫn nhau, làm một môn phái nửa người nửa ma, một môn phái duy nhất, sao lại không có ý nghĩa gì chứ?”
“Giang Lạc, ngươi hình như rất có ý kiến?” Ninh Thư từ trên cao nhìn xuống Giang Lạc.
Giang Lạc chắp tay, ôm quyền nói rằng: “Đệ tử không dám, đệ tử là suy nghĩ cho môn phái.”
Ninh Thư ừ một tiếng nói: “Đi tu luyện đi, Thư Lan ở lại.”
Giang Lạc mím môi một cái, nhìn thoáng qua Ninh Thư và Lý Thư Lan, chắp tay, mang theo đệ tử lui xuống.
Lý Thư Lan nhìn Ninh Thư hành lễ, hô: “Đệ tử bái kiến sư tôn.”
Ninh Thư nhìn Lý Thư Lan trổ mã ngày càng đẹp, cười cười nói: “Cảm thấy ở môn phái như thế nào?”
Lý Thư Lan nói rằng: “Rất vui vẻ.”
“Ừ, những việc ở môn phái ngươi quan tâm nhiều một chút.” Ninh Thư dặn Lý Thư Lan.
Lý Thư Lan: “Dạ” một tiếng.
“Tu luyện cho tốt, ngươi có cảm thấy ta mang công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784004/chuong-691.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.