Cuộc đời luyện đan của Ninh Thư vô cùng lận đận, từ khi mở lò đã được hơn mười ngày rồi, thế mà Ninh Thư vẫn chưa luyện ra một viên đan dược nào.
Nguyên nhân lớn nhất đó là không thể luyện đan dược thành hình, mà luôn thành một bãi bầy nhầy, Ninh Thư chán không muốn nữa, nghĩ đến người khác luyện đan, đan dược từ trong lò luyện đan bay ra, hào quang lấp lánh, thật là giỏi quá đi.
Thanh Việt ở bên cạnh nhìn, cuối cùng lắc đầu, nói: "Lò luyện đan này là thần khí trong các lò luyện đan, sẽ giúp đỡ cho người lúc luyện đan, nhưng như thế này cũng không thể nào cứu được cô."
Ninh Thư khó chịu, mắt liếc nhìn Thanh Việt: "Vậy ngươi luyện ra viên đan dược đầu tiên trong bao lâu."
Đôi mắt Thanh Việt giật giật, rõ ràng đang nhớ lại, "Cũng tương đương hơn một nghìn năm."
"Mẹ kiếp, ngươi dùng đến hơn một nghìn năm còn dám cười ta, chí ít ta sẽ không dùng tới một ngàn năm mới luyện ra được đan dược." Ninh Thư bĩu môi.
Thanh Việt nói: "Đồ của con người quá phức tạp đối với ta, trước đây ta đã tốn rất nhiều thời gian, mới hiểu rõ được luyện đan là chuyện gì gì đấy."
Ninh Thư có chút áy này: "Xin lỗi, ta không nên cười ngươi bị thiểu năng."
Thanh Việt:...
Ninh Thư vì chuyện luyện đan mà đầu óc thực sự quay cuồng, giống như lời Thanh Việt nói, vô cùng phức tạp, linh thảo linh dược phải phân thứ tự trước sau, thời gian còn phải xem cách nhau bao lâu nữa.
Không phải là nấu món thập cẩm, ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/783990/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.