Chương trước
Chương sau
"Ta không thích những người chân trong chân ngoài, từ nay về sau ngươi là người của ta, ta đương nhiên sẽ chăm sóc tốt cho ngươi." Nữu Hỗ Lộc thị lạnh nhạt nói.
Ninh Thư biết Nữu Hỗ Lộc thị đang cảnh cáo mình, liền cúi người nói: "Nô tỳ hiểu rồi."
Nữu Hỗ Lộc thị cười, cởi chiếc vòng ngọc được tặng trên tay ra, kéo tay Ninh Thư, đặt vòng tay ở trong tay của Ninh Thư, nói: "Đây coi như quà gặp mặt của ta."
Ninh Thư nhìn chiếc vòng tay này, là một chiếc vòng quý phi tinh xảo, vừa nhìn đã biết là đồ tốt, Ninh Thư vội vàng nói: "Nô tỳ không thể nhận."
Nữu Hỗ Lộc thị không để ý lắm nói: "Nhận đi."
Chiếc vòng tay quý giá như vậy quả thực không phải là thứ mà một người có thân phận như cô nên mang theo.
"Nô tỳ thân phận hèn mọn, thực sự không thể nhận món quà quý giá mà Cách cách ban tặng." Ninh Thư cũng không muốn nhận chiếc vòng.
Trên mặt Nữu Hỗ Lộc thị mang nét không vui: "Bây giờ ta là chủ tử của ngươi, ta ban thưởng cho ngươi thì ngươi cứ yên tâm mà nhận đi."
"Nô tỳ khấu tạ Cách cách ban thưởng." Ninh Thư nhận lấy vòng tay.
Nữu Hỗ Lộc thị lúc này mới khẽ nhếch miệng, xoay người rời đi.
Ninh Thư nhìn chiếc vòng trong tay, trong lòng có chút cảm thán, cuối cùng là nữ tử có vị trí vững vàng nhất, từ phủ cách cách đến Hoàng phi, rồi đến Hoàng hậu, sau đó đến Thái hậu, hưởng thọ 86 tuổi mới qua đời, chịu đựng đến khi chính thê chết, trở thành Hoàng hậu, lại chịu đựng đến khi Niên thị mà Dận Chân yêu thương chết, trở thành một trong những nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời Dận Chân, cuối cùng Dận Chân chết, liền thành Thái hậu, quả thực có thể viết thành một bộ phim chuyên về nữ nhân được rồi đấy.
Ân đức này, cao hơn hẳn so với thủ đoạn của Tống cách cách, mặc dù bây giờ làm việc vẫn còn chút non nớt, nhưng Nữu Hỗ Lộc thị bây giờ mới chỉ có mười lăm mười sáu tuổi.
Có thể thấy được trong lòng có tính toán.
Nhiệm vụ lần này khiến Ninh Thư cảm giác rất vướng tay vướng chân, Tống cách cách không giống cái tên bệnh kiều Hiên Hồng Vũ kia coi Thập Nhất như công cụ, trước khi công cụ chưa bị bẻ gãy không thể sử dụng, chưa mất đi giá trị của nó, hắn sẽ không ném công cụ đó đi, mà sẽ tận dụng hết mức.
Nhưng bây giờ cô bị Tống cách cách bỏ rơi, bị đối tượng nhiệm vụ của mình bỏ rơi, trong lòng Ninh Thư đang làm tiểu nhân mà điên cuồng trì chiết, ấn mạnh hai chữ "mẹ kiếp".
Vừa rồi Nữu Hỗ Lộc thị chính đang cảnh cáo nàng, đừng làm điều gì mờ ám.
Hậu viện là một nơi lớn như vậy, một chút gió thổi cỏ lay thôi người khác cũng biết, bây giờ cô đã không thể tiếp xúc nhiều với Tống cách cách được nữa, tiếp xúc nhiều với người trong viện của nàng.
Đến lúc đó Nữu Hỗ Lộc thị cũng không thể giữ cô lại.
Nhiệm vụ bây giờ của Ninh Thư đã hạ thấp xuống còn sống sót trong cái hậu viện này rồi, dù cô muốn chăm sóc Tống cách cách, cũng không thể làm được.
Ninh Thư rời khỏi phòng ở trước kia, a hoàn bên cạnh Nữu Hỗ Lộc thị bố trí cho Ninh Thư một căn phòng tốt một chút.
Ninh Thư hỏi a hoàn bên cạnh Nữu Hỗ Lộc thị: "Tỷ tỷ, ta có cần làm gì không?"
"Cái này phải xem sắp xếp đã." Nha hoàn lạnh nhạt nói.
Ninh Thư cảm thấy người trong viện của Nữu Hỗ Lộc thị đều đối xử rất lạnh nhạt với cô, chắc là trong lòng đang phòng bị một người ngoài như cô.
Không có việc cụ thể để làm, vô cùng rảnh rỗi, Ninh Thư chỉ có thể tự tìm một ít chuyện, bưng chậu nước quét tước gian phòng.
Đây chính là điểm khác nhau giữa người của mình và không phải người của mình.
Trước kia cô là người của Tống thị, Nữu Hỗ Lộc thị mà có thể tín nhiệm cô thì đầu óc mới bị úng nước đó.
Ninh Thư cũng an tâm ở trong viện của Nữu Hỗ Lộc thị, còn về nhiệm vụ này, Ninh Thư chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi.
"Diệu Lăng, Cách cách tìm ngươi." Một a hoàn nói với Ninh Thư.
Ninh Thư thu dọn lại một chút, rồi đi gặp Nữu Hỗ Lộc thị.
Lúc này Nữu Hỗ Lộc thị đang rửa mặt chải đầu, chờ một lúc nữa phải đi thỉnh an Đích phúc tấn, nhìn thấy Ninh Thư, Nữu Hỗ Lộc thị nói: "Diệu Lăng, hôm nay ngươi cùng ta đi thỉnh an Phúc tấn."
Ninh Thư hơi kinh ngạc, lập tức cúi người gật đầu nói vâng.
Đi theo Nữu Hỗ Lộc thị đến chủ viện, Ô Lạp Na Lạp thị nhìn thấy Ninh Thư, vừa cười vừa nói: "Ở chỗ Cách cách ngươi sống tốt không?"
Da mặt Ninh Thư co quắp lại, vội vã cúi người nói: "Đa tạ Phúc tấn quan tâm."
Đôi mắt linh hoạt của tiểu Nữu Hỗ Lộc thị dò xét Nữu Hỗ Lộc thị và Ninh Thư, hỏi Nữu Hỗ Lộc thị: "Tỷ tỷ rất thích nha đầu này sao?"
Nữu Hỗ Lộc thị khẽ cười rồi nói: "Nha đầu kia quả thực khiến người ta yêu quý, giống y như Phúc tấn nói."
Ô Lạp Na Lạp thị cười không nói, đôi mắt của Nữu Hỗ Lộc thị đảo quanh người Ninh Thư, một dáng vẻ nghịch ngợm giảo hoạt.
Ninh Thư cũng không thể hiểu nổi, bản thân mình chỉ là một a hoàn, những người này quan tâm tới cô như vậy làm quái gì?
Ninh Thư trộm nhìn thoáng qua Nữu Hỗ Lộc thị, trên mặt Nữu Hỗ Lộc thị mang nụ cười, không nói gì.
Trong lòng lại có một loại cảm giác không được tốt cho lắm.
Những Cách cách này đang nói chuyện, Ninh Thư đứng ở một bên cố gắng hạ thấp giá trị tồn tại của mình xuống.
Sau đó Ninh Thư theo Nữu Hỗ Lộc thị trở về viện, nha đầu Đồng Ngọc bên cạnh Nữu Hỗ Lộc thị nói với Ninh Thư: "Từ nay về sau, ngươi quét sân viện và các phòng, nhưng không được phép đi vào trong phòng."
Không được phép đi vào trong phòng? Ninh Thư vội vã cúi người: "Nô tỳ biết rồi ạ, đa tạ Đồng Ngọc tỷ tỷ."
Ninh Thư bắt đầu cuộc đời quét rác, chỉ cho cô quét sân và hành lang, không cho cô đi vào bên trong phòng là vì không tín nhiệm cô.
Nhưng biểu hiện của Nữu Hỗ Lộc thị trước mặt Ô Lạp Na Lạp thị và các Cách cách khác lại giống như rất tín nhiệm cô vậy.
Cảm giác hại não mà.
Ninh Thư cũng chú ý một chút tình hình của Tống cách cách, phản ứng của Tống cách cách khi có thai ngày càng nghiêm trọng, nôn hết tất cả mọi thứ nuốt không trôi một thứ gì cả, thân thể suy yếu vô cùng.
Phản ứng của việc có thai là hiện tượng bình thường, uống thuốc cũng không hiệu nghiệm, phòng bếp đã cố gắng làm một chút món khai vị, nhưng Tống cách cách vẫn nuốt không trôi.
Khi Tống cách cách vừa khó chịu một cái là phái người đi tìm Dận Chân, Tống cách cách phái người đi không giống Ninh Thư mọi việc phải báo cáo Ô Lạp Na Lạp thị trước, thông qua Ô Lạp Na Lạp thị đi mời Dận Chân.
Một ngày có thể mời mấy lần, từ sáng đến trưa chắc chắn mời ba lần, trong lòng Dận Chân cũng cảm thấy phiền phức chết đi được, nhưng mỗi lần Tống cách cách đều dùng lý do đứa trẻ để mời tới.
Khiến Dận Chân không thể không đi thăm Tống cách cách, nếu như không đi chắc sẽ bị người ta nói là kẻ vô tình, hơn nữa đây là đứa con đầu tiên, trong lòng Dận Chân có chút mong chờ.
Con nối dõi của Dận Chân rất thưa thớt, những Hoàng tử khác đều có con rồi, hiện tại hắn mới chỉ có một đứa con như vậy, cũng muốn đứa con bình an vô sự mà ra đời.
Tống cách cách một lần dùng lý do như vậy kéo Dận Chân tới, sau đó nhiều lần đều dùng lý do như vậy, lần một lần hai còn xem như có thể, nhưng một khoảng thời gian dài khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Dận Chân vốn chính là người thông minh, sao lại không biết Tống thị mượn cớ đứa con để được cưng chiều, trong lòng phiền chán, Tống thị lại phái người đi tìm Dận Chân, Dận Chân trực tiếp bảo a hoàn của Tống thị đi tìm đại phu, hắn không phải đại phu, đi cũng chẳng có tác dụng gì.
Không thể mời được Dận Chân, trong lòng Tống thị rất tức giận, hơn nữa những khổ sở của việc mang thai, khiến trong lòng Tống thị vô cùng oan ức, vừa nôn vừa rơi lệ.
Nói chung từ khi Tống thị mang thai tới nay động tĩnh rất lớn, toàn bộ phủ Bối lặc đều biết, trong lòng một số người đều đang giễu cợt Tống cách cách, nói để xem cô có thể sinh ra một cái mụn nhọt vàng gì đây.
Có điều Tống thị vẫn luôn cảm thấy trong mình bụng là con trai, là con cả của Dận Chân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.