Chúc Nghiễn Thu nghe thấy Ninh Thư mở miệng là nói mình chết, hơn nữa còn nói với con là mình đã chết, trong lòng tức giận Ninh Thư vô cùng, vươn tay tóm chặt Ninh Thư: “Chúc Tố Nương, tôi đang hỏi cô đó, cô bỏ mẹ chạy đến Thượng Hải, cô bỏ mẹ ở nhà một mình nhỡ mẹ xảy ra chuyện thì biết làm thế nào?”
“Mẹ đã mất rồi, em gửi rất nhiều điện báo kêu anh về, anh đâu có trả lời, mẹ cứ gọi tên anh mãi, đến khi tiễn linh cũng do Tư Viễn đưa.” Ninh Thư nói.
“Mất rồi?” Chúc Nghiễn Thu thân thể lảo đảo hai cái: “Sao cô không nói rõ với tôi, mẹ mất khi nào.”
Ninh Thư: →_→
“Em vẫn luôn gửi điện báo cho anh, nhưng anh đâu có trả lời.” Ninh Thư nói lời này đã hai lần rồi, nhưng Chúc Nghiễn Thu cứ như không nghe thấy không bằng.
Chúc Nghiễn Thu đưa tay dứt tóc, biểu cảm đau khổ, luôn miệng kêu mẹ.
Ninh Thư bĩu môi, nếu đúng là quan tâm mẹ Chúc như vậy, tại sao gửi nhiều điện báo như vậy cũng không thấy Chúc Nghiễn Thu trả lời.
Chúc Nghiễn Thu lau nước mắt, đỏ mắt nhìn Ninh Thư: “Đến Thượng Hải sao không nói cho tôi biết.”
“Em không biết anh ở đâu nên không tìm được.” Ninh Thư lạnh lùng nói.
Chúc Nghiễn Thu cúi đầu xuống nhìn Chúc Tư Viễn, Chúc Tư Viễn lùi lại, núp sau Ninh Thư.
Chúc Nghiễn Thu cảm giác đứa bé này rất quen mặt, bỗng nhớ ra đứa bé nói hắn “chú là người xấu” ở trong bệnh viện, tình cảm của Chúc Nghiễn Thu đối với đứa bé rất phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/783886/chuong-573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.