Chương trước
Chương sau
Ninh Thư vừa nghĩ tới hậu cung nhiều nam phi như vậy là tê cả da đầu, kỳ thực Mộc Nghê Thường cũng xem như một nữ tử có dục vọng khá mạnh.
Làm Nữ hoàng, không thể cứ giữ nhiều nam nhân đẹp đẽ tuyệt vời như vậy mà không làm gì được.
Phượng hậu Liễu Trường Thanh vừa mang canh bổ tới, thì không lâu sau, Hoàng thái nữ Mộc Tuyết đã phái người vào cung tặng đồ. 
Ninh Thư nhìn đồ mà Hoàng thái nữ tặng, trong hộp đựng đan dược, nhìn như hòn bi đất, nhìn màu sắc đã chẳng muốn ăn chút nào, hơn nữa, đan dược chính là thứ hỗn tạp có chứa HgS, lưu huỳnh, đá kim loại…, khoa trương hơn nữa thì cho thêm mấy thứ như kinh nguyệt của thiếu nữ thả trong lò luyện đan để luyện.
Cái thứ này có thể chữa khỏi trăm bệnh, trường sinh bất lão hả?
Nguyên chủ có thói quen ăn đan dược, bởi vì ăn đan dược có thể khiến Mộc Nghê Thường vui thích gấp bội trong chuyện giường chiếu, dùng lâu thì không thể rời bỏ những thứ này. 
"Bệ hạ, Hoàng thái nữ điện hạ nói lần này đan dược có dược hiệu tốt hơn dịu nhẹ hơn, hơn nữa có thể từ từ tu dưỡng cho thân thể." Nữ quan dâng hộp nói với Ninh Thư.
Ninh Thư liếc nhìn nữ quan này, cảm giác nữ quan này thật nhiều lời, hình như từ nhỏ đã đi theo bên người Mộc Nghê Thường, cũng coi như trung thành và tận tâm.
"Thu nữ quan, về sau bớt nói đi một chút, trẫm đau đầu." Ninh Thư lạnh nhạt nói. 
Thu nữ quan đờ mặt ra một lúc, quỳ phịch một tiếng trên mặt đất sợ hãi nói: "Bệ hạ thứ tội, nô tỳ sẽ không bao giờ lắm mồm nữa."
"Đứng lên đi." Ninh Thư lạnh nhạt nói, vươn tay cầm một viên thuốc trong hộp, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, một mùi nhựa thông và lưu huỳnh, đoán chừng là do mùi nhựa thông này ép được những mùi vị khác xuống.
Nghĩ tới chuyện trong này có thể có kinh nguyệt, Ninh Thư đã lạnh run. 
"Đem đan dược để vào tẩm cung của trẫm."
Trong tay Ninh Thư cầm bút chu sa, mắt nhìn chằm chằm tấu chương, trong lòng cũng lờ mờ hiểu ra, chỉ sợ Mộc Nghê Thường không chỉ vì thương yêu Mộc Dao mà phế bỏ Hoàng thái nữ, chỉ e bây giờ Hoàng thái nữ có hơi nóng nảy, muốn leo lên ngôi vị hoàng đế.
Nào có cô con gái nào lại tặng đan dược cho mẫu thân của mình, người có chút hiểu biết thông thường đều biết thứ này không phải là thuốc trường sinh bất lão, mà là thứ đồ đòi mạng, móc sạch tinh lực của người ta, tàn phá thân thể của con người, nhất là Ngũ thạch tán* trong đó, chính là độc dược thời cổ đại. 
Là một cách gây trúng độc mãn tính.
Ninh Thư nhíu mày một cái, trước kia muốn đem ngôi vị hoàng đế giao cho người thừa kế danh chính ngôn thuận, hiện tại xem ra đem quốc gia giao cho Mộc Tuyết không phải là điều nguyên chủ hy vọng, nếu không Mộc Nghê Thường cũng sẽ không mạo hiểm phế thái tử như vậy.
Vậy tức là nói, cô cũng phải giống với kịch bản, phế bỏ Mộc Tuyết, lập thái tử mới sao? 
Dù sao Hoàng tứ nữ không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế, nếu không sẽ cho Nguyên gia cơ hội lũng đoạn triều chính.
Bỏ đi hai Hoàng nữ đã trưởng thành này, ở giữa còn hai Hoàng nữ nữa, có điều cảm giác tồn tại cũng không lớn.
Ninh Thư cảm thấy rất đau đầu, trước còn cảm thấy nhiệm vụ này đơn giản kia mà, hiện tại xem ra không hề đơn giản. 
Ninh Thư khép tấu chương lại, nói với Thu nữ quan: "Đi gọi Hoàng tứ nữ tiến cung đi, trẫm có việc nói với nó nói."
"Dạ." Thu nữ quan lập tức đi thực hiện.
Cũng không lâu lắm, Mộc Dao đã vội vội vàng vàng chạy đến, nâng làn váy bước qua cửa, đi vào trong điện, trên trán của nàng đều là mồ hôi, rõ ràng khi vừa xuống xe ngựa ở cửa cung đã vội vội vàng vàng chạy tới. 
Mộc Dao hơi thở gấp hành lễ với Ninh Thư, sau đó hỏi Ninh Thư: "Mẫu hoàng, người tìm nhi thần có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì, chỉ là muốn có người theo Mẫu hoàng dùng bữa tối." Ninh Thư vừa cười vừa nói.
Mộc Dao khẽ thở ra một hơi: "Mẫu hoàng đột nhiên cho gọi nhi thần vào cung, nhi thần còn tưởng rằng có đại sự gì." 
"Là do con quá gấp rồi." Ninh Thư vừa cười vừa nói, thảo nào Mộc Nghê Thường sủng ái Mộc Dao, trên người Mộc Dao mang theo cảm giác ngốc nghếch, gặp chuyện thì rất tích cực, là một người thích cảm giác được quan tâm.
Ngay từ hành động vừa rồi của Mộc Dao, đã nói lên việc trong lòng Mộc Dao quan tâm Mộc Nghê Thường, vừa gọi đã chạy tới.
Ninh Thư không có ác ý gì với Mộc Dao, hơn nữa nguyên chủ còn hy vọng Mộc Dao có thể bình an hạnh phúc, Ninh Thư cũng sẽ tận lực bảo vệ Mộc Dao. 
Cũng không biết nguyên chủ Mộc Nghê Thường có nhìn ra kỳ thực Mộc Dao này đã không còn là con gái của cô hay không, hai người thay đổi lớn như vậy, hẳn có thể nhìn ra, lúc trước Mộc Dao táo bạo tàn khốc, háo sắc, dâm đãng, cũng không phải Mộc Dao như hiện tại.
Nhưng vẫn công khai hoặc kín đáo che chở cho Mộc Dao, thậm chí đem giang sơn cho Mộc Dao, cho thấy Mộc Dao này đã đi vào lòng Mộc Nghê Thường, dù biết Mộc Dao này rất khả nghi.
Làm đế vương, Mộc Nghê Thường trong lòng rất cô độc. 
Ninh Thư bảo Mộc Dao thích gì thì nói với Thu nữ quan, để Ngự thiện phòng làm.
Mộc Dao cũng không khách khí, chọn món mình thích ăn, còn chọn cả những món Ninh Thư thích ăn.
Ninh Thư cứ ở bên cạnh nhìn mà không nói gì, Mộc Dao hỏi Ninh Thư: "Mẫu hoàng, như vậy được không?" 
Ninh Thư gật đầu: "Được."
Mộc Dao lập tức cười toe, nói với Thu nữ quan rằng: "Làm phiền Thu nữ quan rồi."
"Nô tỳ không dám nhận, đây là bổn phận của nô tỳ." Thu nữ quan bèn vội vàng nói. 
Mộc Dao thấy Ninh Thư có vẻ uể oải, từ trên ghế đứng lên, đi tới phía sau Ninh Thư, vươn tay đặt ở trên huyệt thái dương của Ninh Thư chậm rãi xoa, nói: "Mẫu hoàng, người quá vất vả rồi, Mẫu hoàng nuôi nhiều đại thần như vậy, có một số việc cứ để bọn họ làm đi, người là hoàng đế, nên thoải mái nhẹ nhàng mới phải."
Ninh Thư chỉ có thể nói Mộc Dao rất ngốc, có một số việc chỉ có thể để đế vương làm, thần tử làm thì sẽ là đại nghịch bất đạo, có một số quyền lợi phải nắm trong tay.
"Mẫu hậu, con người nên thật vui vẻ, có thể hưởng phúc thì hãy hưởng phúc, có thể làm sâu lười thì làm sâu lười, tâm nguyện của nhi thần chính là làm một con sâu lười." Mộc Dao nói, giọng rất chân thành nhẹ nhàng: "Con người chỉ có một đời này, Mẫu hoàng phải làm những chuyện khiến mình vui vẻ, tỷ như nhi thần thì thích đi dạo phố, thích mua đồ, Mẫu hoàng, người biết Huyên thành có rất nhiều đồ ăn ngon không, rượu hoa quế ở lầu Túy Tiên vừa thơm vừa ngọt, còn có bánh nữa, bánh tráng vừng vừa giòn vừa thơm, còn có kẹo tò he, lần sau nhi thần tiến cung mang cho Mẫu hoàng một cái nhé..." 
Ninh Thư: Thật buồn ngủ...
Ninh Thư nghe Mộc Dao vẫn không ngừng nói, giống như hát ru cho con.
Lúc dùng bữa, Mộc Dao giúp Ninh Thư gắp thức ăn, sau đó chính mình cũng ăn rất vui vẻ, tựa như những thứ này là mỹ vị nhân gian vậy, Mộc Dao ăn rất ngon, khiến ngay cả Ninh Thư cũng cảm thấy có khẩu vị hơn rồi. 
Từ khi nhập vào thân thể này, Ninh Thư đã cảm giác đủ kiểu tức ngực khó thở, toàn thân không còn chút sức lực nào, Ninh Thư biết đây là do ăn nhiều đan dược, trong thân thể có rất nhiều độc do thuốc.
Hơn nữa Ninh Thư cực kỳ muốn ăn đan dược, nguyên chủ cứ không có tinh thần là ăn đan dược, sau khi dùng đan dược lập tức cảm giác thoải mái tỉnh táo, thể lực tăng cường, đây thật ra là một loại hiệu ứng ngắn hạn làm mê hoặc lòng người mà thôi.
Chẳng khác gì vòng tuần hoàn ác tính. 
Ninh Thư không định ăn đan dược kia, mỗi lần tâm phiền ý loạn đều khẽ niệm Thanh Tâm chú trong lòng, hơn nữa với tác dụng của hào quang bình tĩnh, cũng không khó chịu như vậy.
Dùng bữa tối xong, Ninh Thư cho Mộc Dao trở về.
"Đi kêu Ngự y đến, trẫm khó chịu trong người." Ninh Thư nói với Thu nữ quan. 
Thu nữ quan vừa nghe Ninh Thư khó chịu trong người, lo lắng ra mặt, lập tức kêu người đi mời Ngự y.
*Ngũ thạch tán: gồm 5 loại đá là thạch chung nhũ, lưu hoàng (lưu huỳnh),bạch thạch anh, tử thạch anh, xích thạch anh chi (chi: mỡ, dạng mỡ) ; các loại đá được tán nhỏ, hợp thành thang thuốc. Thực tế, uống ngũ thạch tán lâu ngày, không thấy công dụng trường thọ lại còn bị trúng độc, nhiều người đã tổn thọ, chết sớm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.