Chương trước
Chương sau
Hạ Hiểu Mạn đến tìm Ninh Thư, nhưng Ninh Thư không muốn quan tâm đến cô ta chút nào.
Nếu không phải muốn mình giúp cô ta kiện tụng thì là muốn mình cùng cô ta kết hôn giả, cô phát hiện những lời nói của Hạ Hiểu Mạn đều không đi qua não, chỉ muốn xả giận nhất thời, lần trước nói muốn kết hôn giả, qua một thời gian, cũng không thấy cô ta nhắc lại nữa.
Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư không xuất hiện, vẫn đứng chờ ở cửa, gọi tên của Ninh Thư, gọi mệt thì tìm một chỗ râm ngồi tránh nắng. 
Dù thế nào cũng ở trước cửa không chịu đi.
Ninh Thư hoàn toàn không thèm để ý tới việc này, cô ta thích làm gì thì làm.
Ninh Thư làm việc một mạch đến tối, nhìn ra cửa thì không thấy bóng dáng của Hạ Hiểu Mạn đâu nữa, Ninh Thư lắc đầu, trời nóng như vậy, một phụ nữ có thai như cô ta ở ngoài cửa náo loạn, thân thể làm sao mà chịu được? 
Ninh Thư lái xe chuẩn bị trở về nhà, khi vừa mới nổ máy, một bóng người đột nhiên vọt tới trước mũi xe, dang hai cánh tay ngăn lại xe của Ninh Thư.
Trái tim Ninh Thư sợ đến co rút một cái, vội vã giẫm phanh xe, lốp xe ma sát với mặt đất sinh ra một tiếng “két” bén nhọn.
“Anh Văn Lãng…” Hạ Hiểu Mạn đứng ở cách đầu xe không xa nhìn Ninh Thư, ngượng ngùng buông hai cánh tay xuống. 
Trong lòng bàn tay Ninh Thư đều là mồ hôi, xuống xe đóng mạnh cửa xe một cái, nhanh chóng đi đến trước mặt Hạ Hiểu Mạn, nâng tay lên muốn cho Hạ Hiểu Mạn một cái tát, nhưng khi nhìn lướt qua cái bụng của Hạ Hiểu Mạn, cuối cùng buông tay xuống.
Hạ Hiểu Mạn nhìn Ninh Thư giơ tay lên sợ đến co người lại, vô cùng đáng thương nhìn Ninh Thư: “Anh Văn Lãng.”
“Cô có phải bị bệnh hay không, trong đầu cô đều là bã đậu à?” Ninh Thư sắp tức chết rồi, nếu như không phải xe chưa khởi động, tốc độ không nhanh, nếu như đụng phải Hạ Hiểu Mạn thì phải làm sao? 
Sắc mặt Hạ Hiểu Mạn trắng bệch, lí nhí nói: “Anh Văn Lãng, anh không chịu gặp em, em chỉ có thể dùng cách này thôi.’’
Anh không chịu gặp em, nên em mới mạo hiểm đó!
Ninh Thư: Con mẹ thằng cha nhà mày… 
Bây giờ còn biến thành lỗi của cô rồi?
Ninh Thư lướt mắt nhìn qua cái bụng của Hạ Hiểu Mạn, đột nhiên không tức giận nữa, tức giận với loại người như Hạ Hiểu Mạn chẳng khác nào tự mình làm khổ mình, đừng nhìn Hạ Hiểu Mạn ngoài miệng nói trả giá vì ai, có thể chịu đựng đau khổ vì ai.
Nhưng Hạ Hiểu Mạn thực ra dùng những thứ này vì sự ích kỷ của bản thân, rõ ràng cô ta đang mang thai, lại hoàn toàn không để ý đến đứa bé trong bụng mình, làm ra hành vi nguy hiểm là chặn xe lại như vậy, cô ta không nghĩ tới nếu như thật sự bị đụng xe thì phải làm sao à? 
Là một người mẹ, không nghĩ tới việc phải bảo vệ đứa bé trong bụng mình mà chỉ nghĩ tới bản thân mình, còn nói vì thân phận của đứa bé mà nhẫn nhịn kết hôn với người đàn ông mà mình không yêu, có bao nhiêu yêu thương đứa bé trong bụng chứ.
Hạ Hiểu Mạn yếu đuối, nhưng vẻ yếu đuối này của cô ta còn ghê tởm hơn so với sự lừa gạt của Sở Tiêu Nhiên, Hạ Hiểu Mạn dùng thủ đoạn mềm dẻo một lần lại một lần đâm vào lòng của người khác, đâm thẳng vào trái tim Từ Văn Lãng.
Hạ Hiểu Mạn biết tình cảm của Từ Văn Lãng đối với mình nên trói buộc Từ Văn Lãng. 
Ninh Thư rất ghét Hạ Hiểu Mạn, một người phụ nữ sống như vậy, còn không bằng kỹ nữ trong kỹ viện, chỉ là Hạ Hiểu Mạn chỉ phục vụ một người, sự phục vụ này còn được nói thành tình yêu đích thực.
Ninh Thư lập tức xoay người lên xe, hoàn toàn không muốn nói chuyện cùng Hạ Hiểu Mạn, chỉ lãng phí nước bọt, nói cũng như không.
Hạ Hiểu Mạn bắt lấy cánh tay Ninh Thư: “Anh Văn Lãng, anh thực sự một câu cũng không muốn nói với em sao?” 
“Không muốn.” Ninh Thư gỡ tay Hạ Hiểu Mạn ra, trực tiếp lên xe, vẻ mặt Hạ Hiểu Mạn đầy đau thương, tay đặt trên mũi xe Ninh Thư không cho cô đi.
“Anh Văn Lãng, em cầu xin anh, anh hãy nghe em nói một câu thôi, cầu xin anh đừng đấu với Sở Tiêu Nhiên nữa, em cầu xin anh.” Mặt Hạ Hiểu Mạn rơi đầy nước mắt.
Ninh Thư mặt không chút thay đổi: “Tại sao lại không chứ, Sở Tiêu Nhiên thua rồi, Sở gia sụp đổ tôi còn vui hơn bất cứ ai.” 
Hạ Hiểu Mạn cắn chặt môi, âm thanh run rẩy: “Anh Văn Lãng, anh vẫn còn ghi hận chuyện ba năm trước đúng không, trước đây em bỏ anh đi là quyết định của một mình em, anh muốn hận thì hận em thôi.”
Ninh Thư khởi động xe, tiếng động cơ phát ra, Hạ Hiểu Mạn vẻ mặt kiên định ngăn cản phía trước xe: “Anh Văn Lãng, em sẽ không để cho anh đi, hôm nay chúng ta phải nói rõ việc này.”
Ninh Thư:... 
Quả thực là tiếng chó kêu mà.
Ninh Thư mặt không chút thay đổi nói: “Đừng có níu kéo nữa, dù sao tôi nhìn nghiệt chủng trong bụng cô cũng không vừa mắt, cô nghĩ tôi lại muốn thấy người “đã từng là vị hôn thê” có mang nghiệt chủng của người đàn ông khác à?”
Vẻ mặt Hạ Hiểu Mạn hoảng sợ, cảm thấy nắp capô dưới tay vì khởi động động cơ mà rung rung, lại nhìn vẻ lạnh lùng của người đàn ông cách mình một tấm kính xe, khiến tâm tình bắt đầu dao động của  Hạ Hiểu Mạn bình tĩnh lại, vội vã nhường đường. 
Ninh Thư bật cười một tiếng, đạp chân ga bỏ lại Hạ Hiểu Mạn ở đằng sau, một lát sau đã không nhìn thấy người nữa.
Trong lòng Ninh Thư vẫn rất khâm phục Hạ Hiểu Mạn, sống đến bây giờ vẫn chưa bị người đánh chết đúng là một kì tích.
Trong lòng Ninh Thư chỉ hận không thể đánh cho Hạ Hiểu Mạn một trận, để xả hết sự tức giận và bạo ngược trong lòng ra, nhưng vừa nghĩ tới đứa bé trong bụng Hạ Hiểu Mạn, Ninh Thư vẫn không thể làm tổn thương tới một đứa bé. 
Sau khi nghĩ lại, Hạ Hiểu Mạn với cô không có chút quan hệ nào, tức giận như vậy chỉ sẽ phá hỏng tâm tình của mình.
Ninh Thư vừa lái xe vừa mặc niệm Thanh Tâm chú trong lòng, dừng xe chờ đèn xanh, bây giờ xe cũng không nhiều lắm, nhưng đối diện đã có một chiếc xe tải hoàn toàn mặc kệ đèn xanh đèn đỏ, phi xe rất nhanh xông lại phía cô.
Thân thể Ninh Thư nhanh hơn đầu óc, mở cửa chạy ra khỏi xe, chạy chưa được bao xa, đã nghe thấy phía sau có tiếng va chạm cực lớn, tiếng kim loại va chạm và đè ép lên nhau khiến người ta ê hết cả răng. 
Ninh Thư quay đầu, nhìn thấy xe của mình bị đụng đến biến dạng, hai chiếc xe tông nhau qua cả rào bảo hộ, đầu xe tải cũng bị tông cho nát bét.
Xe tí tách nhỏ dầu, tay chân Ninh Thư như nhũn cả ra, nhưng lập tức đi tới, tra xét một phen, trong đầu xe tải cũng không có người, cũng tức là nói đây là một chiếc xe trống?
Ninh Thư gọi điện báo nguy để cảnh sát tới xử lý những chiếc xe đã bị hỏng này. 
Trong cái xe này không có ai, hơn nữa còn chờ cô trên đường cô về nhà, là nhắm vào cô rồi.
Sở Tiêu Nhiên!
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, ngang dọc nhìn quanh một vòng, hung thủ chắc là ở cách đó không xa, nếu không làm sao có thể khống chế xe. 
Ninh Thư nhìn xung quanh một vòng, đã có người lên kế hoạch chắc chắn phải có người chứng kiến thành quả.
Cuối cùng, Ninh Thư thấy cách đó không xa có người đội một cái mũ trên đầu, người đàn ông này tuổi cũng không cao, khi nhìn thấy Ninh Thư, ban đầu muốn xoay người rời đi, nhưng vẫn trấn định lại đi qua bên cạnh Ninh Thư.
Ninh Thư chợt đưa tay kéo lại cánh tay hắn ta, trong lòng người kia hốt hoảng, muốn tránh thoát khỏi tay Ninh Thư chạy đi, Ninh Thư đưa tay trực tiếp đè hắn ta xuống đất, Ninh Thư còn hung hăng đạp hắn một cái, người đàn ông bị giẫm đau đớn, kêu lên một tiếng, trong miệng vẫn hô đánh người đánh người. 
Cảnh sát chạy tới, xử lý hiện trường, cũng mang người Ninh Thư nghi ngờ đi về đồn cảnh sát.
Ninh Thư cũng tới đồn cảnh sát khai báo, chuyện xảy ra tối hôm nay khiến Ninh Thư hơi lạnh cả người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.