Ninh Thư thấy Hiên Hồng Vũ rất có hứng thú với đứa bé này, nếu như cô còn nói nữa, Hiên Hồng Vũ nhất định sẽ giết cô.
Còn về chuyện Hiên Hồng Vũ nói muốn làm cha của đứa bé này, trong lòng Ninh Thư chỉ dám xì một tiếng khinh miệt.
Đột nhiên cảm thấy đứa bé này thật đáng thương, bởi nó đã bị Hiên Hồng Vũ chú ý đến.
Đúng là số phận éo le, trước kia suýt chút nữa thì chết, bây giờ lại rơi vào trong tay Hiên Hồng Vũ.
"Thập Nhất, bổn điện hạ đói rồi." Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư đang đứng bất động ở nơi đó: "Con trai của bổn điện hạ cũng đói rồi."
Mẹ nó, người muốn nuôi đứa bé, thì người tự đi mà nấu cơm.
Ninh Thư đi ra khỏi thạch thất, làm thịt thỏ, nghĩ đến đứa bé còn nhỏ, liền thái thịt thỏ thành hạt lựu, trộn lẫn vào gạo nấu thành món cháo thịt.
Làm tử sĩ còn phải đa tài đa nghệ, chỉ biết giết người thôi chưa đủ, còn phải biết nấu cơm, chủ tử có bất kỳ yêu cầu gì cũng phải làm được.
Khói lửa trong nhà bếp nghi ngút xông ra, nhất là ở trong sơn động, khói không dễ dàng tản đi, Ninh Thư bị sặc sắp chết, miễn cưỡng nấu chín một nồi cơm, cuối cùng rắc muối lên, coi như đã nấu xong.
Hiên Hồng Vũ thấy nồi cháo loãng, bên trong là thịt thỏ trắng như tuyết, nhìn đã không có khẩu vị: "Thập Nhất, ngươi cho bổn điện hạ ăn thứ này sao?"
Có đồ để ăn đã là tốt lắm rồi, trong lòng Ninh Thư lườm một cái, vẻ mặt ngượng ngùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/783806/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.