Chương trước
Chương sau
Trương Gia Sâm cũng coi như là người có bản lĩnh, ở trong nhà thì ngoan ngoãn nghe lời vợ, ở bên ngoài lại lặng lẽ có người tình, nhưng trên cơ bản vẫn là do Miêu Diệu Diệu quá ngây thơ nên mới dễ dàng bị lừa gạt.
Có khả năng Miêu Diệu Diệu cho tới bây giờ vẫn không hề hay biết Trương Gia Sâm ngoại tình đi.
Đối với Trương Gia Sâm đều là tin tưởng không hề nghi ngờ.
Hơn nửa đêm rồi còn cùng người giúp việc trong nhà thì thầm to nhỏ, lẽ nào cũng cùng người giúp việc kia có chuyện gì rồi.
Ninh Thư có cảm giác mình cần phải chú ý đến người giúp việc này một chút.
Trương Gia Sâm đem Ninh Thư ôm đến trên giường, chính mình cũng nằm xuống, trực tiếp đem chân của Ninh Thư đặt trong lòng mình.
Ninh Thư kinh ngạc một chút, phản xạ có điều kiện muốn rút chân về, bị Trương Gia Sâm đè xuống, Trương Gia Sâm trong giọng mang theo cưng chiều nói: “Đừng nhúc nhích, vừa rồi xuống tầng cũng không biết mang giày, để anh ủ cho em, không khi ngủ lại khó chịu.”
Trên người Trương Gia Sâm rất ấm áp, Ninh Thư có cảm giác từng đợt khí nóng truyền đến chân cô, vô cùng ấm áp.
Ninh Thư hé mắt, người đàn ông này thực sự là...
Thảo nào Miêu Diệu Diệu muốn ở bên người đàn ông này.
Ninh Thư thoải mái đem chân đặt trong ngực Trương Gia Sâm, quả thực rất ấm áp.
Trương Gia Sâm thấp giọng cười, ngực rung động, Ninh Thư hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là nghĩ anh và em sau này có con, chắc chắn đứa bé sẽ rất đáng yêu, nó sẽ giống như em vậy.” Trương Gia Sâm vừa cười vừa nói, vẻ mặt ở dưới ngọn đèn có vẻ rất nhu hòa mà ấm áp.
Ninh Thư: →_→
Cả đêm không ngủ được, còn muốn chơi trò thâm tình, cô còn phải cứng rắn chịu đựng ứng phó hắn, thực sự là nghiệp chướng mà.
Ninh Thư ở trong lòng âm thầm niệm Thanh Tâm chú, cô rất muốn nói cho Trương Gia Sâm biết, vết hôn trên người anh ta đã lộ rõ ra rồi.
Cô còn phải tỏ ra như không biết gì, đúng là muốn khảo nghiệm người ta mà.
Có điều Ninh Thư phát hiện niệm Thanh Tâm chú có tác dụng rất tốt, có thể khiến lòng người bình tĩnh lại, quan trọng hơn chính là có thể tiêu diệt những suy nghĩ tiêu cực còn lưu lại từ lúc trước.
Hiện tại Trương Gia Sâm không ngủ được, nên muốn lôi kéo cô xem hắn thể hiện tình yêu sâu sắc của hắn với cô, Ninh Thư quả thực rất muốn đập cho hắn một cái.
Tự nhiên nhiệt tình như vậy chắc chắn là có âm mưu.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, sắc mặt Ninh Thư cũng không tốt lắm, dù sao ngủ ít quá, ngay cả sắc mặt Trương Gia Sâm cũng có vẻ không tốt.
Mẹ Miêu nhìn thấy một màn này, che miệng vừa cười vừa nói: “Người trẻ tuổi mặc dù thân thể khỏe mạnh, nhưng vẫn cần phải chú ý kiềm chế một chút.”
Ninh Thư: →_→
Trương Gia Sâm trên mặt tươi cười, cười tủm tỉm nhìn lướt qua Ninh Thư, nói rằng: “Con biết rồi.”
Mẹ Miêu trên mặt lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Rõ ràng không có gì xảy ra cả, Trương Gia Sâm như vậy càng có vẻ như đêm hôm qua bọn họ đã thực sự làm một vài chuyện không thể nói.
Một nhà bốn người ngồi xuống ăn điểm tâm, chị Bình mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn bưng lên.
Ninh Thư nhìn chị Bình, người giúp việc này ở Miêu gia xem như là người có nhiều kinh nghiệm nhất, đối với mọi ngóc ngách của Miêu gia đều tương đối hiểu rõ.
Chị Bình đem salat rau và sữa đặt trước mặt cha Miêu, bữa sáng mỗi ngày đều để cha Miêu ăn salat rau như lời của Ninh Thư, chính vì muốn giúp cho thân thể cha Miêu được khỏe mạnh.
Nhưng đêm qua bắt gặp chị Bình và Trương Gia Sâm ở trong phòng bếp, hơn nữa đã là nửa đêm, Ninh Thư không thể không nghi ngờ Trương Gia Sâm và chị Bình có quan hệ mờ ám, nhưng chị Bình đã năm mươi tuổi.
Ninh Thư hoài nghi Trương Gia Sâm cùng chị Bình có quan hệ đặc biệt gì đó.
Cha Miêu cũng không thích ăn những thức ăn chay này, bất đắc dĩ nói với Ninh Thư: “Con người thật vất vả mới tiến hóa đến đỉnh của chuỗi thức ăn, nhưng con lại bắt cha ngày nào cũng ăn rau xanh, cha muốn ăn thịt.”
Ninh Thư nhún vai: “Được rồi, nhìn cha tội nghiệp như vậy, hôm nay cho phép cha ăn bánh bao nhân thịt.”
Cha Miêu trực tiếp đẩy đĩa salat rau xanh qua một bên, uống sữa đậu nành, ăn bánh quẩy và bánh bao.
Ninh Thư nói với chị Bình rằng: “Mang những thứ này bỏ đi.”
Chị Bình hơi sửng sốt, nói rằng: “Được.” Rồi mang salat rau đi.
Ánh mắt Trương Gia Sâm chớp lóe, yên lặng ăn bữa sáng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Trương Gia Sâm và Ninh Thư cùng đi làm, vừa lên xe, Trương Gia Sâm giúp Ninh Thư thắt dây an toàn, có vẻ rất dịu dàng.
Ninh Thư lại nói: “Em có thể tự làm được, không cần phải làm phiền đến anh.”
“Anh muốn làm giúp em mà, anh chỉ muốn tốt cho em.” Trương Gia Sâm vừa lái xe vừa nói.
Ninh Thư thiếu chút nữa thì không khống chế được mà trợn trắng mắt, Trương Gia Sâm hành động như vậy không phải xuất phát từ tình yêu, mà là muốn lừa dối người khác.
“Diệu Diệu, cha có nói với em phải kiểm tra sổ sách như thế nào chưa, sáng nay anh thấy sắc mặt của cha không tốt lắm.” Trương Gia Sâm giống như đang nói chuyện phiếm với Ninh Thư.
Ninh Thư không để ý lắm nói. “Cha nói, không cần biết là ai, đều phải làm nghiêm, nhưng là người nào thì không nói với em.”
“Là như vậy à.” Mặt Trương Gia Sâm có vẻ tức giận: “Lẽ nào cha chưa nói với em là ai à?”
Ninh Thư lắc đầu: “Cha chưa nói, có điều nhìn ra được cha rất tức giận, chắc là người mà cha rất tin tưởng.”
Trương Gia Sâm co rụt con ngươi lại một cái, mím mím đôi môi, không nói gì thêm nữa.
Đến công ty, tại cửa công ty vừa hay gặp phải Tiết Mạn Mạn cũng đang đi tới, Ninh Thư đánh giá Tiết Mạn Mạn, ánh mắt đặt trên chân Tiết Mạn Mạn, đây là một đôi giày hàng hiệu, tuy là tạo hình khiêm tốn, nhưng Ninh Thư vẫn có thể nhìn ra được.
Ninh Thư cười một tiếng trong lòng, đến lúc đó để mấy người trả lại cả gốc lẫn lãi.
Tiết Mạn Mạn nhìn thấy Trương Gia Sâm và Miêu Diệu Diệu đi cùng nhau, mặt biến sắc, vội vã chạy qua chào hỏi Trương Gia Sâm và Ninh Thư, trên mặt là một biểu tình vô cùng chuyên nghiệp, nói với Trương Gia Sâm rằng: “Phó phòng, 10 giờ sáng anh có một cuộc họp.”
Ninh Thư ngoài miệng mỉm cười, nói rằng: “Họp gì vậy, em cũng tham gia. Em đến công ty vẫn chưa tham gia một cuộc họp nào đâu.”
Trương Gia Sâm không lắm để ý nói rằng: “Cũng không phải là họp cái gì quan trọng, chính là về tiêu thụ, em không phải muốn tới nhà máy à?”
“Vâng, em phải tới nhà máy đây.” Ninh Thư gật đầu, xoay người rời đi.
“Lần sau làm việc không được để lại chứng cứ, sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy.” Đợi Ninh Thư đi rồi, Trương Gia Sâm mới cau mày bất mãn nói với Tiết Mạn Mạn.
Tiết Mạn Mạn cắn cắn môi mình, hơi cúi đầu, nhìn có chút oan uổng, Trương Gia Sâm đẩy cửa phòng làm việc ra, Tiết Mạn Mạn cũng đi theo vào.
“Em chú ý một chút, anh không muốn sắp thành công lại thất bại, ở trước mặt Miêu Diệu Diệu phải chú ý một chút, nếu không... cô ta sẽ phát hiện ra.” Trương Gia Sâm xoa xoa chân mày: “Miêu Chí dạo này đang điều tra sổ sách, anh không thể đến tìm em được rồi.”
“Miêu Chí muốn kiểm tra sổ sách, phòng tài vụ lại không nói cho anh biết một tiếng.” Biểu tình trên mặt Trương Gia Sâm có chút âm u.
Nghe đến phải kiểm tra trên mặt Tiết Mạn Mạn hiện lên vẻ hoảng loạn, liền vội vàng hỏi: “Họ có thể tra ra là do anh làm hay không?”
“Kêu cái gì, anh làm cái gì, làm sao có thể tra ra là do anh làm.” Trương Gia Sâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiết Mạn Mạn.
Tiết Mạn Mạn lúc này mới hít một hơi thật sâu, thấy Trương Gia Sâm vẫn vững vàng như không hề gì, trái tim đang nhảy loạn của Tiết Mạn Mạn cũng bình tĩnh lại, Trương Gia Sâm vẫn có thể giải quyết được.
Ninh Thư vừa đến nhà máy lập tức được thông báo rằng bản thiết kế mới nhất đã bị trộm, một nhà thiết kế áy náy nói: “Lúc tôi về quên không đặt bản thảo vào trong két bảo hiểm, mà để trên bàn, kết quả sáng sớm hôm nay vừa tới thì đã không thấy đâu.”
Đó chính là bản thiết kế thời trang mùa xuân mà nhóm thiết kế và Ninh Thư tâm huyết nhất, còn muốn dựa vào thời trang mùa xuân mà phất lên, bây giờ thì ngay cả bản thiết kế cũng không tìm thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.