Chương trước
Chương sau
Vì có sự can thiệp của lão thái thái, chuyện này đã được giải quyết xong xuôi, còn về chân tướng của sự việc như thế nào, trong lòng mọi người đều đoán được đáp án.
Mọi người đã rời khỏi tiểu viện của Minh Châu, trong phòng Minh Châu hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn An Hựu, thân hình của hắn cũng đã hơi còng, trông già đi rất nhiều, Minh Châu trong miệng đắng ngắt muốn nôn.
“Tại sao, tại sao chàng không giúp thiếp, An Du cũng biết bảo vệ thê tử của mình, còn chàng thì sao, con của chúng ta suýt nữa cũng bị mất, chàng tại sao có thể như vậy.” Minh Châu nện vào lồng ngực An Hựu: “Chàng biết vừa nãy thiếp sợ hãi nhiều như thế nào không?”
Trên mặt của An Hựu càng hiện rõ sự hiu quạnh, nói: “Đứa bé trong bụng nàng là con của ta, nhưng An Du cũng là con của ta, Minh Châu, ta rất khó xử.”
Minh Châu mở to hai mắt nhìn, nước mắt trên lông mi rung rung: “An Hựu, chàng tại sao có thể như vậy chứ, chàng vốn không yêu thiếp, trong lòng của chàng còn nghĩ đến Vệ Lệnh Nhàn, cho nên mới đối tốt với con trai của Vệ Lệnh Nhàn, chàng đã hứa với thiếp, cả đời sẽ đối tốt với thiếp.”
“An Hựu, thiếp vì chàng mà không còn thân phận Quận chúa, cái gì thiếp cũng không cần, thiếp chỉ cần chàng, nhưng chàng lại không như vậy với thiếp.” Minh Châu vừa khóc vừa quát.
An Hựu nghĩ đến Minh Châu vì mình làm những việc rung động lòng người, ôm lấy Minh Châu, an ủi nàng: “Minh Châu, ta yêu nàng, lẽ nào nàng muốn ta móc tim ra cho nàng xem sao?”
“Nàng bây giờ mang thai, hay suy nghĩ nhiều, Minh Châu, chúng ta dọn ra ngoài sống đi.” An Hựu kiên định nói: “Chúng ta chuyển ra khỏi phủ Tướng quân đi.”
Minh châu sửng sốt: “Chàng muốn cùng thiếp dọn ra khỏi phủ Tướng quân?”
“Trong lòng của ta chỉ có nàng.” An Hựu nhìn Minh Châu.
Minh châu lắc đầu: “Mẹ chàng sẽ không đồng ý đâu, chàng có tấm lòng này là được rồi.”
Minh Châu nằm xuống, mỉm cười.
Thấy Minh Châu biết lo cho đại cục như vậy, An Hựu tự nhiên vui vẻ, hôn lên trán Minh Châu một cái, Minh Châu ngửi thấy mùi thuốc đông y khó ngửi toát ra từ miệng An Hựu.
“An Hựu, chàng có thể không uống thuốc nữa được không.” Minh Châu nói tiếp: "Hiện giờ thiếp không thể ngửi được mùi thuốc đông y.”
“Được.” An Hựu nghĩ đến sức khỏe của mình, do dự một lúc đồng ý.
Ở bên này, Lý Niệm Lôi vô cùng bất an nói với Ninh Thư: “Mẹ, con thật sự không làm chuyện như vậy, con không có lý do gì để làm chuyện như vậy cả.”
Ninh Thư vừa cười vừa nói: “Ta đương nhiên là tin tưởng con, về sau gặp phải Minh Châu thì hãy đi đường vòng.”
Lý Niệm Lôi thấy mẹ chồng chịu tin tưởng mình, thở dài một hơi, nói lên tiếng lòng của mình với Ninh Thư: “Mẹ, con cảm thấy dì không thích con.”
“Đương nhiên, có thể là bởi vì con hạnh phúc, nên nàng ta đố kị với con.” Ninh Thư trực tiếp nói trắng ra.
Bởi vì Lý Niệm Lôi có thứ Minh Châu không có.
“Đố kị với con, tại sao vậy, không phải dì và cha rất yêu nhau sao?” Lý Niệm Lôi biến mặt, vội nói: “Mẹ, con không cố ý.”
“Không sao.” Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Ta không trách con, con không cần để ở trong lòng, vui vẻ sống bên An Du là tốt rồi.”
Lý Niệm Lôi vâng một tiếng rồi đi.
Lý Niệm Lôi vừa đi, Ninh Thư đột nhiên nở nụ cười, thực sự là càng nghĩ càng buồn cười, bây giờ Minh Châu đang làm gì đây, dùng con của mình mưu hại người khác, chỉ bởi vì trong lòng đố kị.
Đố kị Lý Niệm Lôi là vợ chính thức, đố kị Lý Niệm Lôi có một người chồng trẻ trung oai hùng, con người quả nhiên đều rất tham lam.
Trong kịch bản, An Du rất yêu Minh Châu, mặc dù An Du lấy vợ, trong lòng vẫn chỉ có Minh Châu, nhưng Minh Châu không thèm để ý.
Vệ Lệnh Nhàn yêu mà không được, vô cùng đau khổ, toàn bộ người trong phủ Tướng quân đều hướng về Minh Châu, An Hựu thương nàng ta, An Du cũng yêu nàng, dường như toàn bộ phủ Tướng quân chỉ có Minh Châu là hạnh phúc nhất.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một Lý Niệm Lôi, được chồng thương yêu, tất cả mọi người đều thích nàng, làm cho Minh Châu đố kị không cam lòng, nhất là bây giờ An Hựu còn khá bất lực.
Tính cách Minh Châu yếu đuối, nàng thích loại đàn ông oai nghiêm như thiên thần vậy, mà An Du tuổi còn trẻ hơn An Hựu, trên người mang theo hoóc-môn rất mạnh.
Quả nhiên việc giường chiếu không thông kéo theo mọi vấn đề xảy ra.
Giữa nam nữ không có chuyện gì là không thể giải quyết, một lần ân ái không được thì hai lần.
Cứ dày vò lẫn nhau như vậy thật sự rất khỏe nha, xem tình yêu đích thực của các người có thể yêu được đến khi nào, thế gian bất kỳ cái gì cũng đều có mức độ, tiêu hao càng nhiều thì càng nhanh hết.
Ninh Thư trong miệng ngâm nga bài hát, có vẻ rất vui sướng.
Bởi vì Minh Châu bị ngã, lão thái thái không để Minh Châu qua đây ăn cùng mọi người, lý do chính là dưỡng thai cho tốt, giữa cháu dâu và tiểu thiếp của con trai, lão thái thái lựa chọn cháu dâu.
Minh Châu không đi, An Hựu đương nhiên phải ở bên cạnh nàng.
Không có gương mặt nhăn nhó của Minh Châu, Ninh Thư ăn cũng ngon hơn rất nhiều.
An Du sắp về quân đội Lợi Châu, sau hôn lễ một tháng cũng phải về quân đội, chỉ là đáng thương cho đôi vợ chồng son.
Lý Niệm Lôi tuy luyến tiếc nhưng cũng không níu An Du lại.
Ninh Thư tán thành An Du trở về quân đội, bây giờ An Du so với trong kịch bản bản lĩnh hơn rất nhiều, trên chiến trường không tới phiên An Hựu đi.
Giữa hai cha con cũng không vì Minh Châu mà sinh ra quá nhiều khúc mắc tình cảm.
An Hựu sẽ không chết đi giống như trong kịch bản, An Hựu không chết, Minh Châu dĩ nhiên sẽ không tự tử.
Còn sống thật tốt đến nhường nào, đừng chết.
Ninh Thư đang suy nghĩ lúc nào rời khỏi thế giới này thì Châu nhi chạy đến nói với cô Minh Châu sinh non rồi.
Đứa bé mới bảy tháng đã sinh non rồi, còn về nguyên nhân tại sao thì Ninh Thư không rõ lắm, nghe người trong tiểu viện của Minh Châu nói là Minh Châu và An Hựu cãi vã, An Hựu đẩy Minh Châu một cái, Minh Châu ngã xuống đất thấy ra máu đỏ.
Ninh Thư biết được tin tức: →_→
Giỏi phết nhỉ.
Lúc Ninh Thư chạy tới tiểu viện của Minh Châu, lão thái thái đã chờ ở đấy, trong phòng truyền đến âm thanh cao vút đầy đau đớn của Minh Châu.
Có sức lực để kêu, sao không giữ lại để lấy sức sinh con đi.
An Hựu quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu vò tóc rồi tự đập vào đầu mình: “Đều là ta không tốt, đều là ta không tốt.”
Ninh Thư mặt không chút thay đổi, giả tạo an ủi một câu: “Minh Châu sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lão thái thái than thở, bà cảm thấy đứa bé này muốn bình an sinh ra thật không dễ dàng, đứa bé bảy tháng sinh non, còn không biết có thể sống được hay không.
“A...” Trong phòng lại truyền tới một âm thanh cao vút, An Hựu nghe được âm thanh này, đôi mắt đỏ sọc, như là dã thú nện xuống đất.
“Minh Châu, nàng không thể xảy ra chuyện gì được.” An Hựu trầm giọng đau khổ nói.
Lão thái thái hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại thấy ra máu?”
An Hựu môi run rẩy, Minh Châu mang thai da mặt có hơi xấu hơn, An Hựu chỉ là thuận miệng nói, nhưng Minh Châu phản ứng lại gay gắt, kêu khóc nói An Hựu ghét bỏ nàng, nói An Hựu trong lòng còn có Vệ Lệnh Nhàn.
Lúc mới bắt đầu An Hựu còn khuyên bảo nhẹ nhàng, giơ tay tuyên thệ nói trong lòng mình chỉ có Minh Châu, nhưng Minh Châu vẫn chưa tin, khóc sướt mướt chỉ trích An Hựu.
Hiện tại Minh Châu cái gì cũng không có, không có người thân, nàng bị tước chức thành thứ dân, đệ đệ cũng đã không còn là đệ đệ của nàng nữa rồi, An Hựu chính là bùa hộ mệnh duy nhất nên Minh Châu đương nhiên muốn nắm chặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.