Sáng sớm hôm sau, đáng ra Minh Châu phải dâng trà kính bề trên trong gia đình và chính thất là Ninh Thư đây, nhưng An Hựu và Minh Châu ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao quá ngọn sào mới dậy, bỏ mặc lão thái thái và Ninh Thư ở chính đường đợi hai người.
Ninh Thư cũng không để bụng những thứ này, lão thái thái tay nắm gậy, sắc mặt rất khó coi, sau cùng an ủi Ninh Thư: "Nàng ta không muốn dâng trà thì thôi, chính thất là con uống trà nàng ta dâng thì thân phận của nàng ta mới được chấp nhận. Nếu nàng ta đã không buồn để tâm, con cũng mặc kệ đi."
Ninh Thư dạ một tiếng.
An Linh Vân đã sớm chờ đến bụng đói cồn cào, không nhịn được nữa, nói với Ninh Thư: "Mẹ, chi bằng con sai người gọi cha dậy."
Ninh Thư nhìn về phía lão thái thái, lão thái thái sai nha hoàn thân cận đi gọi người.
Một hồi lâu, An Hựu và Minh Châu mới đến, Minh Châu vừa vào chính đường thấy mọi người đều nhìn mình, mặt nàng lập tức đỏ ửng lên, cả người diễm lệ không gì sánh được.
Mà Ninh Thư thấy sắc mặt có phần vàng vọt của An Hựu, nở một nụ cười ý vị sâu xa.
"Mẹ, xin lỗi để cả nhà phải đợi rồi, mọi người còn chưa ăn cơm à, ăn cơm thôi." An Hựu đêm hôm qua được làm tân lang, mặt mày phơi phới cả người khoan khoái tràn đầy sức sống, dẫu vậy Ninh Thư vẫn nhìn ra được hắn có phần mệt mỏi, lao lực quá chăng?
"Cha, người có biết cả nhà đợi hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/783709/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.