Chương trước
Chương sau
Thời tiết ngày càng nóng, ánh mặt trời ngày càng khắc nghiệt, lá cây đã bị nướng giòn rồi, đưa tay bóp một cái là vỡ, cỏ trên đất khô héo, lộ ra bờ cát vàng, cảm giác toàn bộ trời đất đều không thấy tí màu xanh nào.
Ninh Thư đã không dám dẫn mọi người đi săn thú nữa, vì ở bên ngoài mười phút thôi là bị mất nước, cảm nắng, da bị bỏng nắng ngay.
Mọi người đều chui trong động, vũng nước trong động không còn lấy một giọt nước, dường như nước trên đời đều bốc hơi hết, ngay cả sương buổi sáng cũng chẳng có lấy một giọt. 
Bây giờ càng phải tiết kiệm nước hơn.
Ninh Thư đã vẽ 120 vết trên tường, hạn hán đã tròn bốn tháng, nhưng trời vẫn chưa có vẻ gì là sẽ mưa.
Ninh Thư nhìn nước trong nồi đá, không biết có thể kiên trì tới khi nào. 
Nếu trời thật sự không mưa, thì chỉ có chờ chết.
Lý Ôn đẹp trai ngời ngời, uy nghiêm cao quý trước kia đến bây giờ cũng không có nước rửa mặt, trên mặt đen kịt là bụi, nhưng hắn ngồi dưới đất, tựa trên bức tường đá, khí thế trên người vẫn khiến người khác không dám xem thường hắn.
Ninh Thư làm một chút bột phấn từ Linh Tủy tinh thể cho quả cầu xám, quả cầu xám ăn xong là lăn ra ngủ, Lý Ôn bèn ôm lấy nó. 
Sắc mặt Lý Ôn bình thản nhưng trong lòng muốn phát điên, thực hận không thể lay tỉnh cái vật nhỏ này dậy, sao đã ngủ rồi, làm sao hắn có thể trở về.
Vật nhỏ này mang hắn tới chỗ quỷ quái nào đây?
Chết yểu ư. 
Trong rừng đã không còn con mồi, rất nhiều động vật đã chết khát rồi, Ninh Thư quyết định lấy thịt muối chôn dưới đất ra.
Lúc đầu cả bộ lạc đều tràn đầy không khí tuyệt vọng, nhưng nhìn thấy Ninh Thư moi thịt muối ra, mắt ai cũng phát sáng mãnh liệt, ngay cả ánh mắt Lý Ôn nhìn Ninh Thư cũng mang ý tán thưởng.
Hiển nhiên cảm thấy Ninh Thư có chuẩn bị từ trước. 
“Ta luôn cảm thấy cô rất quen.” Lý Ôn nheo mắt hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư kiêu ngạo liếc mắt nhìn hắn, trước đây ngươi là hoàng đế, ai ai cũng phải nịnh bợ ngươi, bây giờ bà đây làm chủ ở đây.
“Tôi không biết anh.” 
Lý Ôn: …
Luôn cảm thấy người này rất khinh bỉ hắn.
Bởi vì nhiệt độ không khí quá cao, người thú giống cái có thể chất yếu trong bộ lạc không ngừng chết đi, những người còn lại thể chất tương đối tốt. 
Điều khiến Ninh Thư tương đối hài lòng là những người thú giống cái còn nhỏ không chết, còn người thú giống đực được Ninh Thư bảo vệ cũng không chết.
Cố gắng vượt qua thời điểm chật vật này, bộ lạc sẽ duy trì được.
Lý Ôn thấy Ninh Thư lạnh nhạt nhìn thi thể người trong tộc chết đi, hỏi: “Cô không đau lòng sao? Bọn họ đều là người trong tộc của cô?” 
Lúc Ninh Thư nghe thấy vậy, suýt nữa thì phun ra, người trừ khử tất cả huynh đệ để leo lên ngôi vị hoàng đế, lại có mặt mũi hỏi cô vấn đề này?
Ngươi còn có thể dối trá hơn nữa không?
Ninh Thư không nói gì. 
Trên tường đã có 150 vết gạch, đã tròn năm tháng rồi, cây cối bị ánh mặt trời nóng bỏng thiêu chết hết.
Trong động đã không còn nước, chỉ còn lại hai nồi nước, Ninh Thư vuốt mặt, trong lòng tuyệt vọng.
Trước mặt trời đất, tất cả mọi người đều là thứ hèn mọn yếu đuối. 
Chuện gì xảy ra với trời đất này đây, Chi hỏi Ninh Thư: “Thảo, có nên cầu khẩn trời thử xem sao không, xem có phải thần từ bỏ chúng ta rồi không.”
Ninh Thư: …
Cô cầu khẩn thế nào đây? 
Cầu khẩn cái đầu cô, đến thần là ai Ninh Thư cũng không biết.
Bị Chi nhìn soi mói, Ninh Thư đành cầm Vạn Giới thạch, miệng lẩm nhẩm không biết đọc cái gì, còn Lý Ôn thì nheo mắt nhìn Ninh Thư.
Đúng là không nên tin tưởng trò đùa mang tên thần này mà. 
Không biết có phải là ảo giác hay không, Ninh Thư cảm thấy Vạn Giới thạch trong tay hơi nóng lên, hơn nữa càng ngày càng nóng, bay vèo ra khỏi bàn tay cô, bay lên trời.
Sau đó bầu trời xuất hiện bóng bàn tay lớn, lấy Vạn Giới thạch đi mất.
Mẹ nó! Ninh Thư suýt nữa tè cả ra quần, trời đất chứng giám, cô chỉ sờ chứ không có ý chiếm Vạn Giới thạch làm của riêng. 
Bóng bàn tay to trên trời dừng lại một chút, bóp vỡ hai mặt trời rồi biến mất.
Ninh Thư: …
“Đó, đó là cái gì?” Giọng Lý Ôn run rẩy, một Lý Ôn mà dù núi cao có sập ngay trước mắt mặt cũng không đổi sắc đến giờ khắc này lại ngơ ngác. 
Ninh Thư thầm chửi, má ơi, tim cũng đang run rẩy.
“Đó là thần của chúng ta.” Ninh Thư ưỡn ngực nói.
“Ồ, ồ, ồ…” Hết thảy người thú đều hoan hô. 
Thiếu đi hai mặt trời, trời cũng tối đi rất nhiều, không còn chói mắt như xưa nữa.
Ninh Thư ôm ngực, bị dọa đến bị bệnh tim mất.
Con ngươi Lý Ôn rung động, hiển nhiên bị sức mạnh lớn lao của bóng bàn tay khổng lồ kia làm cho mất hồn. 
Con kiến đột nhiên phát hiện thế giới này còn có thứ có sức mạnh vĩ đại đến vậy, với tâm tư của Lý Ôn, chắc sẽ muốn sức mạnh này.
Vốn tưởng rằng chiếm được vật nhỏ trong lòng này đã là may mắn, không ngờ còn thấy được sức mạnh như vậy.
Lý Ôn là đế vương, chưa bao giờ tin tưởng chuyện quỷ thần, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy sức mạnh to lớn như vậy. 
Bởi vì bầu trời thiếu đi hai mặt trời rồi, trời đất bỗng mát mẻ hơn, lúc trước nóng như vậy, đùng cái đổi thành mát rồi, mà hình như còn cảm thấy lạnh thì phải.
Một lạnh một nóng mây đen cũng dễ tích điện, hai ngày sau, cuối cùng trời cũng mưa, gần nửa năm trời, cuối cùng trời cũng mưa.
Đám người thú tắm mưa nhảy múa hoan hô, há miệng đón lấy nước mưa, người thú giống cái lấy nồi đá, thu thập nước mưa. 
Ninh Thư ngẩng đầu, mặc những giọt mưa lớn như hạt đậu rơi trên mặt, hới đau lại hơi ngứa, nhưng trong lòng lại vui không thể diễn tả được.
Đồng thời trong lòng cũng rất rung động, người mạnh có thể nắm giữ vận mệnh của người khác, đến lúc nào cô mới đủ mạnh để khống chế vận mệnh của mình, không để vận mệnh của mình bị người khác khống chế.
Sau khi trời mưa, cỏ lại mọc dài ra, cây khô cằn khi xưa đã mọc mầm mới, cả thế giới tràn đầy mùi vị mát mẻ. 
Mặc kệ vị thần kia là ai, Ninh Thư cũng cảm kích hắn, hắn tùy ý cử động thôi đã cứu vớt rất nhiều sinh mệnh, cũng khiến nhiệm vụ của cô không thất bại.
A di đà phật, người tốt một đời bình an, sẽ có một ngày cô cũng trở nên mạnh hơn, trước mắt, phải nỗ lực sống sót.
Ninh Thư thấy Lý Ôn vẫn im lặng không nói gì, ánh mắt của hắn rất sáng, bên trong nóng như đang thiêu đốt. 
Lý Ôn bây giờ không giống Lý Ôn trước kia, nếu nói Lý Ôn trước kia cho mình là đế vương lưu truyền thiên cổ, thì Lý Ôn bây giờ lại không có cảm giác như thế.
Dường như hắn có mục tiêu theo đuổi mới, cảm giác cả người đều thăng hoa.
“Có vẻ thần của các người rất vĩ đại đó?” Lý Ôn đột nhiên mở miệng nói: “Trên thế giới này thật sự tồn tại loại người như vậy sao?” 
Ninh Thư gật đầu: “Thần không có gì không thể làm được, thần sáng lập thế giới này, vĩ đại đến không ngờ.”
Sau khi quả cầu nhỏ ăn bột Linh Tủy tinh thể tỉnh dậy, liền nhảy lên vai Ninh Thư, hướng về phía Ninh Thư kêu chít chít hai tiếng, sau đó lại nhảy lại vào lòng Lý Ôn.
Ninh Thư rất muốn ngước lên trời, rõ ràng cô cho nó ăn đồ tốt như vậy, nó vẫn đối xử như vậy với cô. 
Vật nhỏ này chỉ muốn ở cùng Lý Ôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.