Chương trước
Chương sau
Edit: Akito
Cung Vô Mị sai hạ nhân đưa khối băng tới, sau đó đôi mắt hoa đào hẹp dài nhìn về Ninh Thư.
Nhìn ta làm gì?
“Ngươi nói nên làm như thế nào?” Cung Vô Mị hỏi Ninh Thư, Ninh Thư lập tức nói: “Trực tiếp thả vào đũng quần là được rồi.”
“Ngươi đang chơi bản tôn sao?” Cung Vô Mị gào Ninh Thư, “Chẳng lẽ muốn bản tôn cứ luôn bụm lấy đũng quần hay sao?”
Ninh Thư móc móc lỗ tai, nói với Cung Vô Mị: “Giáo chủ, kì thật không được thì ngươi cứ nằm vào trong nước đá đi, sau đó lại dùng nước ấm, kích thích qua lại cuối cùng cũng sẽ tốt thôi.”
Cung Vô Mị hít sâu một hơi, dùng thanh âm nhẹ nhàng không cảm xúc nói: “Ngươi đây là đang chơi bản tôn.”
“Ta không… Có.” Lời Ninh Thư còn chưa nói xong, trước mặt vụt tới một thân ảnh, sau đó cổ bị người bóp lấy, khuôn mặt Cung Vô Mị dữ tợn, khí nóng thở ra đập vào trên mặt Ninh Thư.
“Đừng tưởng rằng bản tôn không nỡ giết ngươi.” Sắc mặt Cung Vô Mị càng thêm dữ tợn, những ngón tay trắng như ngọc bóp lấy cổ Ninh Thư, “Hiện tại bản tôn hận không thể giết ngươi.”
Ninh Thư sờ độc dược trong lòng bàn tay, nếu bây giờ vung độc phấn, Cung Vô Mị còn chưa độc phát, thì cổ nàng đã bị bẻ gãy rồi.
Giỏ trò này là tự tìm đường chết a.
Ninh Thư cảm giác hơi thở càng ngày càng dồn dập, phổi cũng nóng rát.
Ninh Thư đánh tay Cung Vô Mị, muốn vặn bung tay hắn ra, Cung Vô Mị lạnh giọng hỏi Ninh Thư: “Nói, rốt cuộc nên làm gì bây giờ?”
Ninh Thư giãy giụa chỉ vào cổ của mình, ngươi nha bóp cổ ta, ta nói như thế nào.
Cung Vô Mị hừ lạnh một tiếng buông cổ Ninh Thư ra, Ninh Thư ho khan kịch liệt, nước mắt đều chảy ra ngoài, nhưng mà trong lòng vẫn rất cao hứng, vừa rồi nàng đã bôi được độc dược trên tay Cung Vô Mị rồi.
Dễ sợ thiệt chứ, muốn mạng của lão nương, đáng đời ngươi tên thái giám.
Cung Vô Mị lạnh lùng nhìn Ninh Thư đang ngồi dưới đất, “Nói.”
“Giáo chủ, giáo chủ không hay rồi, người trong võ lâm đã vượt qua khóa sắt, bao vây sơn động.” Quản sự Lưu vội vã vọt vào bẩm báo Cung Vô Mị.
Mặt Cung Vô Mị hiện lên vẻ khiếp sợ, “Tại sao đi qua được khóa sắt rồi, không phải bản tôn đã nói rồi sao, thời điểm những môn phái đó tới đánh chúng ta, trực tiếp nới lỏng khóa sắt ra, sao lại để những kẻ trong võ lâm chạy tới đây hả?”
“Bản tôn còn đặc biệt phái người canh giữ ở chỗ khóa sắt, đã xảy ra chuyện gì?” Cung Vô Mị cực kỳ nóng nảy quát lớn, trên người lại tản ra từng luồng mùi thúi khó ngửi.
Trong lòng Ninh Thư thở phào một hơi, má ơi, cuối cùng những người này cũng tới, Ninh Thư nỗ lực thu hẹp cảm giác tồn tại của mình lại, chờ đến khi Cung Vô Mị rời khỏi căn phòng này, nàng sẽ nhanh chóng chạy trốn.
Cung Vô Mị cũng không tiếp tục chuyện phía dưới bị dính nhớp của mình, bây giờ những người này đã đánh tới cửa, Cung Vô Mị đi hai bước, lại trở về túm lấy cổ áo Ninh Thư, đi về phía cửa sơn động.
Ninh Thư: …
Trong trường hợp này mang theo nàng một khuê nữ hoa cúc thì có ích lợi gì, nàng căn bản không biết chiến đấu, mang theo nàng làm gì, Ninh Thư thật muốn chết.
Tới cửa động, liền nhìn thấy trước cửa tụ tập rất nhiều người, phục thị những người này mặc đều không giống nhau, còn có người cầm cờ hiệu, mặt trên ghi tên môn phái của mình.
Người trong Ma giáo đang chống đỡ công kích của những danh môn chính phái này, trông thấy giáo chủ của mình đến, lập tức hô: “Giáo chủ.”
Hai bên đều ăn ý ngừng công kích, Cung Vô Mị nhìn những người này, sắc mặt vô cùng khó coi, rõ ràng hắn đã bố trí, những người này cư nhiên còn có thể vượt qua khóa sắt, trừ phi có phản đồ.
Ánh mắt Cung Vô Mị âm lệ quét qua mặt các đệ tử Ma giáo.
Ninh Thư muốn đi, nhưng đã đến lúc này, Cung Vô Mị cũng không chịu buông cổ áo nàng ra, nhìn vào tình thế giằng co giữa hai bên, Ninh Thư một cọng bún thiu sức chiến đấu bằng 5 tỏ vẻ chân mềm, nếu hiện tại nàng luyện được Tuyệt Thế Võ Công, có thể lấy roi đính móc câu nhảy vào đám người này, coi như chỗ 
không người, nhưng bây giờ nàng thân mềm thể yếu, Ninh Thư liền cảm thấy hụt hơi.
Mệt ghê hà, có phải Cung Vô Mị muốn kéo nàng đồng quy vu tận luôn không đây.
Một người bên danh môn chính phái đi lên trước, người này một thân kính trang màu lam, trong tay cầm kiếm, một thân đứng nơi đó vừa đúng cho người ta một loại chính nghĩa lăng nhiên, cương trực ngay thẳng.
Minh chủ võ lâm mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao cao, lớn lên cực kỳ đẹp trai.
Lúc Cung Vô Mị nhìn thấy người nam nhân này, lạnh lùng nói: “Yến Nam Trúc, bản tôn và người nước sông không phạm nước giếng, ngươi mang theo người đánh đổ cửa bản tôn, là muốn khơi mào tranh đoạt võ lâm sao?”
“Cung Vô Mị, Ma giáo của ngươi tàn hại bá tánh, cướp đoạt khắp nơi, lạm sát người vô tội, lại cướp vô số nữ tử bắt đến Vô Ương cung của ngươi.” Yến Nam Trúc lớn tiếng nói, “Chẳng lẽ bọn ta không nên đánh dẹp ngươi sao?”
Ninh Thư nhìn thấy Yến Nam Trúc, thật muốn hô to cứu mạng, nhưng nghĩ đến Cung Vô Mị đang ở bên cạnh, vẫn là ngậm miệng lại.
“Muốn giết bản tôn, chỉ bằng đám ô hợp như các ngươi, quả thực là trò cười.” Sợi tóc Cung Vô Mị tung bay, khuôn mặt tà mị lãnh khốc đến cực điểm, trên người bộc phát ra khí thế mãnh liệt.
Yến Nam Trúc hướng mặt về phía trước, quang minh chính đại nói: “Cung Vô Mị, ngươi làm đủ chuyện thương thiên hại lý*, khoanh tay chịu trói còn có một con đường sống.”
*Thương thiên hại lý: làm chuyện không có tính người.
Ninh Thư nghe thấy lời mà Yến Nam Trúc nói, tức khắc liền có cảm giác nhìn thấy chú cảnh sát phiên bản cổ đại.
“Bắt bản tôn khoanh tay chịu trói, Yến Nam Trúc, có phải đầu óc ngươi có vấn đề hay không, ngươi ít giả nhân giả nghĩa đi, các ngươi đơn giản chính là nhìn trúng tài phú trong nội cung Vô Ương cung của bản tôn, đỏ mắt chết các ngươi, danh môn chính phái ghê tởm.”
“Cung Vô Mị, những tài phú này của người đều do cướp đoạt mà có, đều là giết người đoạt bảo mà được.” Yến Nam Trúc nhíu mày kiếm nói.
Cung Vô Mị cười ha hả, “Bản tôn là đánh cướp mà có, vậy hiện tại các ngươi đang làm gì, không phải cũng là đang đánh cướp đó sao?”
“Này không giống nhau.” Yến Nam Trúc lắc đầu nói.
“Có gì không giống nhau, chỉ bởi vì các ngươi mang cờ hiệu chính nghĩa, hành vi giống bản tôn liền 
thành Thánh Giáo.” Cung Vô Mị cười lạnh nói.
Ninh Thư: …
Con mẹ nó, các ngươi đánh nhau đi a, nói nhiều như thế làm gì, nói nhiều như thế có ý nghĩa gì?
“Yến minh chủ, chúng ta trực tiếp phá hủy Ma quật, sớm cho thiên hạ một ngày bình yên.”
“Đúng thế, người trong Ma giáo giết người như ma, ngài nói với hắn nhiều hơn nữa cũng vô dụng, những tên này đã không thể cứu.”
Danh môn chính phái bên này dường như cũng không chịu nổi hai người này nói dong dong dài dài mãi không xong, muốn trực tiếp xông lên, chộn rộn rục rịch.
Ninh Thư đứng bên cạnh Cung Vô Mị, cảm giác được thân thể Cung Vô Mị run nhè nhẹ, đôi mắt đỏ đậm, tuy rằng hơi thở mạnh mẽ, nhưng lại rất hỗn loạn, nội thương Cung Vô Mị phát tác rồi.
“Cung Vô Mị nếu ngươi ma tính khó sữa thì cũng đừng trách bổn minh chủ không khách khí, mọi người nghe cho rõ, trực tiếp giết chết đệ tử Ma giáo, bắt sống Cung Vô Mị, nếu không thể bắt sống, trực tiếp giết.”
“Giết, phá hủy Ma quật…”
“Giết, bảo vệ chính nghĩa…”
Danh môn chính phái một bên hô khẩu hiệu, một bên như ong vỡ tổ xông về phía đệ tử Ma giáo, người hai bên đang chém giết lẫn nhau.
Cung Vô Mị và Yến Nam Trúc xa xa đối mặt, tạm thời hai người không có động thủ, quan sát nhân mã hai phe chiến đấu.
Ninh Thư: …
Nàng nên chạy như thế nào?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.