Chương trước
Chương sau
Edit: Akito
Tề Sanh uy nghiêm nói với Ninh Thư, “Ngươi trước lui xuống, nơi này không cần ngươi hầu hạ.”
Ninh Thư vẫn hơi do dự, Tề Sanh lãnh đạm nói: “Lui xuống, không nghe thiếu gia nói sao, có phải muốn bị bán đi hay không?”
Ninh Thư hai lời chưa nói liền xoay người rời đi, lúc này Tề Sanh mới nói với Lý Vũ Phỉ: “Vũ Phỉ muội ngàn vạn không cần nghĩ nhiều, nha đầu này chân tay vụng về, luôn gây ra chuyện, ta như thế nào cam lòng đuổi muội đi đây, muội cũng biết tâm ý của huynh mà.”
Lúc này Lý Vũ Phỉ mới tươi cười, hỏi: “Vì sao nha hoàn này chân tay vụng về, Sanh ca ca còn lưu nha đầu này ở bên người vậy, hơn nữa trên người nha hoàn này có một cỗ mùi lạ, Sanh ca ca cũng có thể chịu đựng sao?”
Tề Sanh có chút nói không nên lời, hắn lưu nữ tử này ở bên người bởi vì nàng có thể là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Mộc Yên La, gặp được mặt hàng cực phẩm như thế, đương nhiên Tề Sanh sẽ không từ bỏ, mặc dù trong lòng hắn có Lý Vũ Phỉ, nhưng nam nhân mà, thích nếm thử những thứ mới mẻ.
“Sanh ca ca vì gì không trả lời Vũ Phỉ?” Lý Vũ Phỉ cau mày.
Tề Sanh nắm thật chặt tay Lý Vũ Phỉ, thâm tình nói: “Vũ Phỉ, chẳng lẽ muội vẫn chưa nhìn ra sao, vì cái gì cứ mãi hỏi huynh vấn đề này, trong lòng huynh từ trước tới nay đều chỉ có muội, đời này huynh chỉ muốn muội trở thành thê tử của huynh.”
Lý Vũ Phỉ ngượng ngùng cúi đầu, không nói gì, tinh thần Tề Sanh kích động, cúi đầu hôn Lý Vũ Phỉ, sau đó bắt đầu cảnh tượng củi khô bốc lửa.
Đi nửa đường Ninh Thư phát hiện khăn tay của mình bị rớt, vì thế quay trở lại đường cũ tìm khăn tay, cái khăn tay này có hương vị chính tông nhất, ném đi thì thật đáng tiếc.
Ninh Thư vừa mới đi vào trong sân đã nghe được động tĩnh trong phòng, nàng đứng hình trong tức khắc, vừa rồi không phải còn đang ăn cơm sao, hiện tại như thế nào đã leo lên giường, hơn nữa Lý Vũ Phỉ mới đến Tề phủ hôm nay, làm sao không chút rụt rè liền lăn thành một đoàn với nam chủ.
Quả nhiên thế giới thịt thì không có logic, đối với Lý Vũ Phỉ, chỉ cần bắt được Tề Sanh là có thể giúp gia tộc vượt qua nguy cơ, nhưng cuối cùng lại yêu Tề Sanh.
Đây là cốt truyện, định nàng phải tới bắt gian đây mà, Ninh Thư vuốt cằm, nàng nên bắt gian thế nào đây?
Ninh Thư lặng lẽ đi vào phòng, đến bên mép giường, hai người trên giường đang chiến đấu hăng hái, căn bản không chú ý có một người đứng bên cạnh.
Ninh Thư nhìn hai con gà luộc biến hóa đủ loại tư thế, vẻ mặt mê say, tinh thần vô cùng tập trung.
Ninh Thư đột nhiên lên tiếng nói: “Thiếu gia, có cần nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho người.”
“A ~~~~~~” Lý Vũ Phỉ vội vàng che ngực, phát ra tiếng thét kinh thiên động địa, hấp tấp đẩy Tề Sanh ra, cơ thể Tề Sanh bại lộ, bị dọa cho hoảng sợ, sau đó ‘phốc phốc’ phóng ra ngoài, khiến cho vẻ mặt Lý Vũ Phỉ đều là, sau đó Lý Vũ Phỉ lại hét lên.
Bị Ninh Thư dọa một trận, lại bị Lý Vũ Phỉ dọa một trận, sau khi phóng thích tiểu huynh đệ của Tề Sanh liền mềm xuống, có loại cảm giác không đứng lên nổi nữa.
Chậc chậc chậc, hình ảnh quá bẩn a, các ngươi cần bôi tro cho hết bẩn.
Vẻ mặt Tề Sanh xanh mét, quát Ninh Thư: “Cút đi, ai cho ngươi vào đây, cút.”
Sau khi Lý Vũ Phỉ hét xong, cũng bình tĩnh hơn, buông lỏng cánh tay trước ngực, sóng cả mãnh liệt hiện ra, nhấp nhô lên xuống, tựa hồ cố ý muốn khoe khoang với Ninh Thư.
Ninh Thư hếch ngực, chỉ có ngươi lớn, ta so với ngươi còn lớn hơn, so với ngươi càng cao ngất đầy đặn, của ngươi đều rũ xuống kia kìa.
Hai người trên giường cũng không có ý tứ mặc quần áo vào, quả thực không hề có chút liêm sĩ, sao các ngươi lại có thể phóng đãng như vậy.
Tề Sanh rít gào với Ninh Thư, “Bổn thiếu gia bảo ngươi cút, không chịu đi là nghĩ muốn cùng nhau phải không?”
Ninh Thư buồn nôn thiếu chút nữa ói mữa, nhìn Tề Sanh nghênh ngang phơi chim nhỏ, không biết xấu hổ, thấy thân thể Lý Vũ Phỉ và Tề Sanh dán bên nhau, Ninh Thư cảm thấy mắt mình đều phải mù.
“Vậy nô tỳ đi chuẩn bị nước tắm cho thiếu gia, đúng rồi, thiếu gia, người vừa mới bị dọa, bị tiếng thét chói tai của Vũ Phỉ tiểu thư dọa cho mềm nhũn, có cần dược hay không?”
Ninh Thư hết sức quan tâm hỏi.
“Đinh, giá trị ngược +15, trước mắt giá trị ngược là 20.” 2333 vội vàng nói, “Ninh Thư, không thể nhìn, xem đồ chơi này nhiều mắt dễ nổi hột, cô chẳng trong sáng gì cả.”
“Cút.” Tề Sanh tức giận gào thét Ninh Thư.
Ninh Thư nói liên tục không ngừng: “Vậy thì nô tỳ cút, thiếu gia, người chơi vui vẻ, đúng rồi, cần dược cứ nói, nô tỳ chuẩn bị giúp người, nô tỳ thật sự cút đây, bây giờ liền cút.”
Ninh Thư thấy sắc mặt Tề Sanh đáng sợ vô cùng, hoàn toàn không còn bộ dạng ôn hòa thường ngày, đoán chừng làm hắn phát bực thật rồi.
Ra cửa, Ninh Thư cũng không có đi, mà trốn ở bên cửa sổ, nghe động tĩnh bên trong.
“Ninh Thư, vì sao cô phải làm như thế, cô thay đổi rồi, cô trước kia không phải như này, cô của trước kia thực trong sáng.” 2333 nói.
Ninh Thư nói thẳng: “Cậu biết rõ tôi sao, không biết rõ thì đừng có đoán mò lung tung.”
“Hệ thống sơ cấp trước đó ghi chép cô rất trong sáng, vì sao hiện tại cô lại thay đổi, mấy nhiệm vụ trước chỉ nhìn trộm người khác bạch bạch bạch, còn bây giờ cô cư nhiên chủ động nhìn người khác bạch bạch bạch.” 2333 nói như đang gạt lệ.
“Tôi thay đổi liên quan cái lông gì đến cậu, có bản lĩnh thì đừng đưa tôi đến thế giới điên cuồng không có tiết tháo này a.” Trên đầu Ninh Thư toàn là vạch đen, “Hiện tại còn trách tôi không trong sáng, tôi có trong sáng hay không liên quan gì đến chim nhỏ của cậu.”
2333 thương tâm rồi, “Sao cô có thể hung dữ với tôi như vậy, tuy rằng tôi là đầu não, nhưng tôi cũng có cảm xúc, về sau chúng ta chính là đồng bọn, nói không chừng cả đời đều cột vào nhau, cô nên thân thiện với tôi một chút.”
“Tôi có thể đổi một hệ thống khác hay không, tôi không muốn cậu.” Ninh Thư nói trắng ra.
“Hừ, người ta không bao giờ muốn lý lẽ với cô nữa.” 2333 ẩn thân.
Bên ngoài Ninh Thư và 2333 khẩu chiến, bên trong Tề Sanh và Lý Vũ Phỉ cũng đang nói chuyện.
“Sao lại như vậy, Sanh ca ca, thế nào không ngóc dậy nổi nữa.”
“Muội thử dùng miệng xem.” Giọng nói Tề Sanh có chút nôn nóng.
Ninh Thư xuyên qua cửa sổ nhìn tình huống bên trong, Tề Sanh quỳ trên giường, Lý Vũ Phỉ đang cố gắng trêu chọc, nhưng tiểu Tề Sanh vẫn mềm nhũn như bông.
“Sanh ca ca, chuyện này không hay lắm đâu, Vũ Phỉ chưa từng thử qua.” Lý Vũ Phỉ hết sức ngượng ngùng nói.
Nhưng sắc mặt Tề Sanh vô cùng không tốt, trực tiếp đè đầu Lý Vũ Phỉ, ấn nàng vào phía dưới của mình.
Cảnh tượng sau đó rất bẩn, Ninh Thư dụi dụi đôi mắt, tiếp tục xem.
Nhưng cực kỳ tiếc nuối hơn là, trải qua nỗ lực của Lý Vũ Phỉ, tiểu Tề Sanh vẫn không lên nổi, Ninh Thư yên lặng suy nghĩ, chắc không phải dọa hắn đến liệt dương rồi đi.
A di đà phật, ít nhiều nữ nhân sẽ không bị hắn độc thủ nữ.
Tiểu huynh đệ không có cảm giác gì, khiến cho lòng Tề Sanh vừa tức vừa sợ, đẩy Lý Vũ Phỉ trước mặt ra, vẻ mặt Lý Vũ Phỉ kinh ngạc, ủy khuất kêu lên “Sanh ca ca.”
Ninh Thư trông thấy khuôn mặt Tề Sanh xanh mét, còn phải an ủi Lý Vũ Phỉ, trong lòng Ninh Thư liền vô cùng sảng khoái.
“Vũ Phỉ, hôm nay huynh hơi mệt.” Tề Sanh nói cho có lệ, hôn một cái trên đỉnh đầu Lý Vũ Phỉ, sau đó liền bắt đầu mặc quần áo vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.