Edit: Akito
Nàng chỉ mới dẫm một chân, đã dẫm chết ám vệ rồi sao?
Tề Sanh móc ra một thỏi bạc ném cho Ninh Thư, nói: “Đây là hai mươi lượng, đem phụ thân của ngươi đi chôn cất, sau đó đến Tề phủ.”
“Đa tạ công tử.” Ninh Thư cất lấy bạc, hợp lực với Nguyệt Lan kéo ám vệ lên xe ba gác, đi về phía ngoại thành.
Ninh Thư và Nguyệt Lan kéo xe ba gác bay nhanh chạy trốn, Tề Sanh nhướng mày, bỗng nhiên cảm thấy mình bị lừa bạc, hắn được mọi người đặt cho biệt danh tề hồ ly bị người khác lừa rồi?
Đến rừng cây nhỏ bên ngoài thành, Ninh Thư xốc chiếu rách lên, vỗ vỗ mặt ám vệ, “Này, tỉnh dậy, tỉnh dậy.”
Sắc mặt Nguyệt Lan có hơi trắng bệch, hướng Ninh Thư hỏi: “Tiểu thư, chắc không phải hắn thật sự đã chết đi.”
Nguyệt Lan cũng gia nhập hàng ngũ đánh bạt tai, một bên khóc, một bên tát vào mặt ám vệ, nếu không thì ấn huyệt nhân trung*, một bên hô: “Ngươi tỉnh a, tỉnh a.”
*Huyệt nhân trung: giữa mũi và miệng.
Đã qua thật lâu, ám vệ mới ho khan một tiếng tỉnh lại, phía trước vẫn là khuôn mặt vuông vức, hiện tại sưng phồng lên, trở nên mượt mà hơn nhiều.
Ám vệ vuốt mặt của mình, “Các ngươi đã làm cái gì?”
“Ô ô ô, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại, ta và tiểu thư đều cho rằng ngươi đã chết rồi.” Nguyệt Lan vui đến phát khóc, “Không có ngươi bảo hộ ta và tiểu thư, chúng ta nên làm cái gì bây giờ a.”
Ám vệ vuốt mặt của mình, nhe răng nhếch miệng nói: “Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/783452/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.