Chương trước
Chương sau
“Nếu tôi nhớ không nhầm, Chu Nghĩa còn có một người em trai đang học đại học thì phải.” Lão Nhị nói.

Chu Nghĩa gia nhập quân ngũ cũng bởi gia cảnh nghèo khó, làm bộ đội sẽ có thêm tiền phụ cấp.

Trong nhà anh ta có cả em trai lẫn em gái.

Áp lực đè lên vai Chu Nghĩa không hề nhỏ.

“Bọn họ là người thân của liệt sĩ, học ở đâu chính phủ sẽ miễn giảm chi phí ở đó.” Tống Dật thay đổi sắc mặt: “Có thể sắp tới tôi sẽ bị cách chức, Ngô chính ủy rất không bằng lòng về việc ồn ào giữa tôi và Ngô Tiêm Nhu.”

“Không thể nào, đội chúng ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trọng đại, ngón tay ngón chân đều đếm không hết, không đến mức vì chút chuyện này mà triệt hạ anh chứ?”

“Huân chương của anh và chúng tôi chỉ để trưng cho đẹp thôi sao?”

Đám người tranh luận ầm ĩ.

Tiểu Cửu trực tiếp nói: “Anh phải làm rõ vụ này với Ngô gia, Ngô gia không thể một tay che trời, coi như muốn hạ anh đi chăng nữa, cũng phải dựa vào sai lầm trong nghiệp vụ.”

Ninh Thư nói: “Nếu Ngô chính ủy thực sự lấy chuyện yêu đương làm cái cớ cách chức anh, cmn ông ta không thiểu năng đến vậy chứ?”

Vấn đề rắc rối do chính con gái mình gây ra, lại xem là chuyện to tát, bao la như đất trời?

Đối với nơi này, chuyện đó chẳng khác nào cái rắm cả, gãi không đau không ngứa.

Nếu ông ta làm vậy, quả thực não cmn tàn.

Muốn cách chức cũng phải dựa trên lỗi lầm trong chính trị.

“Dù sao tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, lần này là tôi đắc tội với ông ấy.” Tống Dật thở dài một hơi, thân thể như mất đi trọng lực, cố ưỡn thẳng sống lưng.

Ninh Thư bình thản nói: “Ngô Tiêm Nhu quá là tùy hứng, biết rõ là nhiệm vụ nguy hiểm mà còn chạy tới, còn Ngô chính ủy nữa, chẳng biết trông chừng con gái kiểu gì, chẳng lẽ không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc?”

Ánh mắt Tống Dật chợt lóe, khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Trong khi Tống Dật đang nói chuyện cùng các đội viên trong văn phòng, bỗng có người mở cửa, nói có người đến tìm Tống Dật.

Tống Dật ra khỏi văn phòng, thấy Ngô Tiêm Nhu đứng hóng gió bên ngoài, cô ta mặc một chiếc váy trắng đơn giản mà thanh lịch, tà váy trắng theo gió lay động thướt tha.

Ngô Tiêm Nhu chắp tay sau lưng, khoảnh khắc quay đầu lại, phải nói là mỹ cảnh tuyệt diệu.


Tống Dật im lặng nhìn dáng vẻ này của Ngô Tiêm Nhu, trên người cô ta có thứ mà hắn vẫn luôn khao khát.

Đơn thuần, tốt đẹp, trên người không nhuốm mùi máu tươi, được bao quanh bởi ánh sáng thuần thiện.

“Tôi tới nói lời chia tay, chúng ta không thích hợp ở chung một chỗ.” Ngô Tiêm Nhu nói, sắc mặt có chút phiếm hồng.

Tống Dật bình tĩnh nói: “Chẳng phải đêm qua đã chia tay rồi sao?”

“Hôm nay tôi mới chính thức chia tay với anh, tôi biết bản thân tùy hứng, là tôi có lỗi với anh, nhưng tôi với anh không thể trở thành một cặp được.”

“Vì sao?”

“Anh đừng hỏi lí do, tóm lại là tôi có lỗi với anh, anh có thể đi tìm hạnh phúc mới cho riêng mình.” Ngô Tiêm Nhu cúi đầu nói.

Ninh Thư dỏng tai, cố nghe xem hai người bọn họ đang nói gì.

Nói thật, đây là lần đầu tiên Ninh Thư thấy Ngô Tiêm Nhu nói chuyện với Tống Dật với thái độ mềm mại như vậy.

Không nghĩ tới thời điểm ôn nhu nhất lại chính vào lúc nói lời chia tay.

Ơ, mối duyên trời tác hợp này sao lại chia tay?

Ninh Thư nhíu mày, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

Ninh Thư ngẫm nghĩ, phóng xuất lực Tinh Thần, soi xét qua thân thể Ngô Tiêm Nhu một lượt.

Dưới tác dụng của lực Tinh thần, Ninh Thư có thể nhìn thấu tất cả dấu hiệu bất thường trên người cô ta.

Trên da thịt non mềm của Ngô Tiêm Nhu bỗng xuất hiện dấu ô mai đỏ bừng, có một vài chỗ thì thâm tím lại.

Ninh Thư kinh ngạc, Ngô Tiêm Nhu thật sự đã làm chuyện ấy cùng gã công tử đào hoa kia sao?

Chất chơi vậy má.

Người ta là tay sát gái thực thụ đó nha.

Nhưng rất có thể Ngô Tiêm Nhu sẽ khiến gã công tử đào hoa quay đầu là bờ, sau đó thực tủy biết vị với cô ta, đồng thời chướng mắt những người phụ nữ khác.

*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon, ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

Ninh Thư tưởng tượng viễn cảnh Ngô Tiêm Nhu cùng gã đào hoa kia ở chung một chỗ.

Hẳn là mỗi ngày đều lao vào cấu xé với lũ bạn giường của gã…

Bởi Tống Dật không toàn tâm toàn ý yêu Ngô Tiêm Nhu, sau đó liền xuất hiện thêm một người, mà người này lại có thể cho Ngô Tiêm Nhu tình yêu.

Ôi, tư vị tình yêu.

Khóe miệng Ninh Thư giật giật, khứa Ngô Tiêm Nhu này đúng là được ông trời sủng ái quá đáng.

Còn Tống Dật bị ném thẳng xuống sân khấu, đã thế còn bị đội lên đầu cái mũ ‘thằng đàn ông cặn bã’.

Ninh Thư suýt chút nữa vỗ tay rầm rầm, tuyệt cmn vời.

Dù Ninh Thư bất mãn với Tống Dật, nhưng vì hắn là cấp trên, có một số việc khó mà nói.

Nhưng không có nghĩa là trong lòng không ghét Tống Dật.

Tống Dật lấy lại tỉnh táo, nói: “Ngô Tiêm Nhu, tôi đồng ý với em, chia tay đi.”

Ngô Tiêm Nhu bỗng cảm thấy khó chịu, nếu đối phương quấn lấy mình không buông, khẳng định cô ta sẽ mất kiên nhẫn.

Nếu đối phương sảng khoái đáp ứng, Ngô Tiêm Nhu lại cảm thấy Tống Dật chẳng hề có tí tình cảm gì với mình, ngay cả níu kéo cũng không làm.

Con người mâu thuẫn vậy đấy.

“Vậy chúc anh hạnh phúc.” Ngô Tiêm Nhu quay đầu bỏ đi.

“Chờ một chút.” Tống Dật gọi Ngô Tiêm Nhu lại.

Ngô Tiêm Nhu ngoái đầu, hỏi: “Còn chuyện gì?”

“Mong em nói rõ với cha em, vì em có bạn trai mới nên chúng ta mới chia tay.”

Sắc mặt Ngô Tiêm Nhu lập tức hóa đen: “Ý anh là do tôi ngoại tình trước phải không? Tống Dật, tôi nói cho anh biết, kể từ khi ở cùng anh, tôi chẳng hề có cảm giác mình là bạn gái của anh, sinh nhật anh không ở bên cạnh tôi, thậm chí cả hoa cũng chẳng tặng.”

“Tôi bất chấp nguy hiểm đi tìm anh, anh lại nói tôi tùy hứng không hiểu chuyện.” Ngô Tiêm Nhu nói đến nỗi lệ rơi đầy mặt, giọng nói tràn ngập sự bức xúc.

Tống Dật nhíu mày: “Là do tôi không tốt, tôi không xứng với em.”

Ngô Tiêm Nhu xoay người rời đi.

Bóng lưng kiên cường kia khiến người ta thêm đau lòng.

Ninh Thư chưa từng gặp qua kiểu nữ chính này.

Ngô Tiêm Nhu nhìn qua giống như người dám yêu dám hận, thẳng tay vứt bỏ tên đàn ông cặn bã, gặp được người thích hợp, thu hoạch được hạnh phúc.

Thực chất lại là một mắm coi bản thân là trung tâm, coi tình yêu là tất cả, muốn một tình yêu cảm thiên động địa.

Ninh Thư: ha hả..

Chuyện lần này vẫn khiến Tống Dật chịu đả kích.

Mỗi lúc Ninh Thư lên mạng, đều thấy tin tức về gã tổng giám đốc Tô đào hoa.

Báo đưa tin nói gã thay bạn gái mới, mà người này lại chính là Ngô Tiêm Nhu.

Ngô Tiêm Nhu diện một thân lễ phục xinh đẹp, thân mật khoác tay tổng giám đốc Tô.

Xem ra tổng giám đốc Tô có thể cho Ngô Tiêm Nhu một tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Chỉ có điều Ngô Tiêm Nhu muốn thu phục được một gã đàn ông vạn người mê như vậy không dễ.

Hẳn là cô ta sẽ bị ngược lên ngược xuống một đoạn thời gian.

Ninh Thư lười quản chuyện của Ngô Tiêm Nhu, giờ Ngô Tiêm Nhu bị trùng tình yêu chiếm mất não rồi.

Như thể không có tình yêu thì không sống nổi.

Lúc không có chuyện gì làm, Ninh Thư liền đi làm mấy nhiệm vụ nhỏ, không phải nhiệm vụ nguy hiểm xuyên quốc gia gì đó.

Nhỏ thì nhỏ, còn hơn là không làm gì.

Tống Dật chịu tổn thương trong tình cảm, nhất thời không ló mặt ra ngoài, cấp dưới của hắn hoặc là nhàn rỗi, hoặc là theo chân người khác đi làm nhiệm vụ.

Trong lúc này xảy ra chút chuyện, đó là cha Ngô Tiêm Nhu bị cảnh cáo.

Nói cho cùng vẫn bị Ngô Tiêm Nhu – đứa con gái này liên lụy, mỗi ngày đều gây ra đủ thứ thị phi.

Còn tổng giám đốc đốc Tô luôn cùng Ngô Tiêm Nhu ngọt ngào ân ái, đi đâu, tham dự bữa tiệc nào cũng dẫn cô ta theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.