Những di thể liệt sĩ này được đặt lên máy bay trực thăng mang trở về quê hương.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn máy bay trực thăng, thực hiện nghi lễ cúi chào.
Ninh Thư cảm giác trong lòng mình như có thứ gì đó không ngừng xoay chuyển, kết tinh lại.
Dâng trọn nhiệt huyết, sức sống tuổi trẻ vì vinh dự nước nhà, nguyện hi sinh cả bản thân vì tương lai mai sau.
Điển hình là những chiến hữu đã sớm chiều ở chung với các cô, giờ nằm an tĩnh trên đó.
Tống Dật luôn ngẩng đầu nhìn máy bay, hơn nửa ngày sau mới cúi đầu xuống, thấy các đội viên đều nhìn hắn, nói: “Tôi chỉ hi vọng được thấy mọi người bình an, lành lặn trở về sau mỗi lần chúng ta thực hiện nhiệm vụ.”
“Chúng tôi cũng hi vọng đội trưởng sống tốt.” Lão Nhị nói.
Tống Dật yếu ớt thở dài.
Tống Dật trước kia là một người đàn ông cương nghị, mạnh mẽ, nhưng chỉ mới dạo gần đây, không biết hắn phải hít biết bao cơn tức giận.
Sau khi đưa tiễn thi hài liệt sĩ xong, đầu Ninh Thư có chút trướng đau, nhiều việc liên tiếp xảy ra khiến Ninh Thư có cảm giác ăn không tiêu.
Thần kinh luôn trong trạng thái quá khích, mẫn cảm… tóm lại không được tốt cho lắm.
Ninh Thư về lều vải chợp mắt một lúc, không thể mãi mặt ủ mày chau được, sau nhiệm vụ lần này phải mau chóng lấy lại tinh thần, phải tập trung nâng cao cảnh giác, chỉ cần phân tâm, lơ đễnh một chút liền mất mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/3361187/chuong-1747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.