“Dẫn đường đi.” Ninh Thư đi theo tiểu nhị lên lầu.
Tiểu nhị mở cửa: “Vị khách đó ở bên trong.”
Ninh Thư ừ một tiếng, bước vào phòng, thấy Hồng Ngọc diện một thân váy đỏ rực rỡ.
Hồng Ngọc trông thấy Ninh Thư liền mỉm cười: “Quả nhiên cô đã trở lại, tôi tính đợi một lúc rồi mới đi.”
Ninh Thư ngồi xuống đối diện Hồng Ngọc, nói: “Thật ra cô biết chắc rằng tôi sẽ trở về, cho nên mới tới Thủy Thành đợi tôi.”
Cũng quá coi thường người khác rồi.
Hồng Ngọc cầm ấm trà, bình thản rót một chén trà cho mình, một chén cho Ninh Thư: “Giữa chúng ta ngoại trừ ấn ký Thủy pháp tắc thì chẳng có ân oán gì cả.”
Ninh Thư nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nói: “Cho nên?”
“Trong lòng tôi có chút bực bội, có phải cô thấy tôi dễ bắt nạt đúng không?” Ninh Thư thực tâm hỏi Hồng Ngọc.
Trước đó hại cô đến thảm, giờ còn ngang nhiên xuất hiện trước mặt cô với điệu bộ vân đạm phong khinh, khiến người ta vô cùng ngứa mắt, phải x100 lần ngứa mắt mới đúng.
Hồng Ngọc liếc mắt nhìn Ninh Thư, ánh mắt lạnh nhạt mang theo thâm ý phong vận.
*Phong vận: cốt cách lịch sự, phong lưu , tao nhã.
“Không phải dễ bắt nạt, mà …”
“Mà tôi như con sâu cái kiến, không cần phải quan tâm sâu kiến nghĩ gì, cảm giác ra sao.” Nếu Hồng Ngọc đối mặt với A Oản, cô ta đâu thể có bộ dáng mây trôi nước chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/3360932/chuong-1720.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.