Chương trước
Chương sau
Hồng Ngọc như Lã Vọng buông cần, thản nhiên nhìn Ninh Thư bị cây đinh truy đuổi gắt gao, ốc không mang nổi mình ốc.

*Lã Vọng buông cần: hay còn gọi Lã Vọng câu cá, chỉ sự kiên nhẫn, khả năng nhìn xa trông rộng với sự việc nào đó.

*Ốc không mang nổi mình ốc: Lo liệu mình còn không xong.

Hồng Ngọc nhếch mép mỉm cười, bất chợt khóe miệng trở nên cứng ngắc, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt vặn vẹo thống khổ.

“Oành, oành, oành,…” Toàn bộ mạch máu trên người Hồng Ngọc đều đứt vỡ. Một dòng chất lỏng xông ra khỏi cơ thể.

Làn da tức khắc chuyển thành tím đen, ẩn ẩn vô số mạch máu đen bầm.

Trái tim đập như trống dồn, mất khống chế, cuối cùng oành một tiếng, vỡ nát.

Trong nháy mắt, Hồng Ngọc trở thành một huyết nhân.

“Có chút bản lĩnh.” Hồng Ngọc bất chấp trái tim tan nát mà mở miệng, nhẹ nhàng than thở: “Thủy pháp tắc đúng là thứ tốt.”

“Nhưng dù cô có trốn cũng không thoát khỏi cái đinh này, tôi không thua cô, mà thua bởi Thủy pháp tắc.” Hồng Ngọc trút hơi tàn, ngã xuống đất.

Cô chính là thua tôi, ai bảo tôi là hóa thân pháp tắc, cô không phục sao?

Tuy Hồng Ngọc đã chết nhưng cái đinh vẫn kiên trì đuổi theo Ninh Thư, duy trì mục tiêu là ghim vào linh hồn cô.

Mẹ nó, đúng là hố cha!

Người bố trí huyễn cảnh đã chết, huyễn cảnh liền biến mất, tiểu thiên tài Nam Cung tỉnh lại từ trong huyễn cảnh, nhìn thấy người bê bết máu nằm trên đất, căn bản là không dám nhận.

Người mới vừa rồi còn nói cười cùng cậu ta, bây giờ lại chết?

Trước đó Hồng Ngọc dám nói chuyện với Ninh Thư không kiêng nể là bởi vì cô ta đã bày cho Nam Cung một huyễn cảnh mỹ diệu.

Giờ Hồng Ngọc chết rồi, huyễn cảnh cũng biến mất.

“Chị, ai đã giết chị, là ai?” Nam Cung gào trong tuyệt vọng, tiếp đó trừng mắt nhìn Ninh Thư: “Là mày sao, tao phải giết mày, thứ yêu quái chết tiệt!”

Ninh Thư bị cái đinh bám riết đã đành, cái đinh này truy đuổi không biết mệt mỏi, không đạt được mục đích thì không dừng, giờ lại thêm một tên Nam Cung lừ mắt nhìn cô.

Ánh mắt cừu hận kia như muốn đâm thủng Ninh Thư.

Nam Cung rút thừng Khổn Yêu ra, muốn trói Ninh Thư lại.

Ninh Thư vô cùng phiền não, nếu cô bị dây thừng quấn chặt, chắc chắn cái đinh sẽ đâm vào cơ thể, và cô sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

Ninh Thư chỉ tay vào Nam Cung, Nam Cung liền nối gót Hồng Ngọc, toàn bộ máu trong cơ thể đều bị ép ra ngoài, trái tim nổ tung thành đống thịt vụn.

Nam Cung là một vấn đề lớn, Nam Cung gia nổi danh là Ngự yêu sư, bị Nam Cung gia quấn lấy thì vô cùng phiền phức.

Nhưng cô không thể bị thừng Khổn Yêu trói lại, một khi bị trói thì lập tức toi đời.

Nam Cung ngã gục xuống đất, đôi mắt trợn trừng không thể tin nổi, tròng mắt nhuốm đỏ máu, huyết lệ chảy dài.

Trong phòng chỉ sót lại một người còn sống, đó chính là An Ngọc Quân – dù tay trói gà không chặt nhưng vẫn sống đến tận bây giờ.

An Ngọc Quân nhìn hai người bị rút hết máu, máu tươi chảy đầy sàn.. thì sợ đến mức run như cầy sấy, nắm chặt tóc, thân thể co quắp lại.

Trong miệng lúc thì lẩm bẩm con ơi, lúc thì Xà Vương ơi, cứ nói chuyện một mình như đứa tâm thần, lúc khóc lúc cười.

Khắp phòng đều ngổn ngang bừa bộn, chỗ xác người chỗ xác rắn, cả phòng vấy đầy máu, còn An Ngọc Quân thì ôm đầu ngồi trong xó, đồng tử tan rã.

Ninh Thư vẫn chưa thể nghĩ ra biện pháp thích hợp để giải quyết cái đinh.

Nếu không giải quyết nó, cô sẽ bị xóa sổ vĩnh viễn, không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.

Ninh Thư thở gấp gáp, mồ hôi lạnh túa đầy đầu, đây là thời khắc sống còn của cô.

Cách gì nhỉ, dùng cách gì đây?

Ninh Thư vọt qua cửa sổ, nhấc thi thể nữ cục trưởng lên, ném qua chỗ cái đinh.

Món đồ chơi này bắt buộc phải đâm chết một người thì mới chịu bỏ qua? Vậy để ngựa chết thay ngựa sống, thử xem sao.

Cái đinh đâm vào thi thể nữ cục trưởng, sau đó đâm xuyên qua, tiếp tục lộ trình tới chỗ Ninh Thư.

Ninh Thư:…

Đệt mẹ mày!

Chẳng lẽ thứ đồ chơi này được mã hóa lập trình, giống bom đạn tân tiến, khóa chặt mục tiêu tấn công?

Tại sao vẫn còn đuổi theo cô?

Ninh Thư tiếp tục ném thi thể Nam Cung qua, cây đinh vẫn như cũ đâm xuyên thủng thi thể, bay về Ninh Thư.

Bà nhà mày!

Chẳng lẽ hôm nay phải quỳ gối ở nơi này?

Mặc dù nữ cục trưởng đã chết, nhưng Ninh Thư vẫn không chắc việc Hồng Ngọc có còn quay trở lại thế giới này hay không.

Làm sao mà Hồng Ngọc có thể tìm ra cô ở vị diện này?

Hiện tại tim đập rất nhanh, lông tơ khắp người đều dựng đứng, toàn cơ bắp căng cứng run rẩy.

Mồ hôi lạnh chảy vào trong mắt, Ninh Thư quên cả chớp mắt, đôi mắt bỗng chốc đau xót.

Cô không dám thả lỏng.

Ninh Thư đứng dựa vào tường, cô không còn đường lui nào khác, đành phải đứng im bất động, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh cây đinh phóng tới.

Ninh Thư quay đầu, nghiêng thân thể sang một bên, cây đinh ghim chặt vào tường, tạm thời chưa thể rút ra.

Ninh Thư thở phào một hơi, mồ hôi lạnh tuôn như suối, cô vẫn không dám buông lỏng, bởi vì cái đinh đang rung lắc muốn rút ra ngoài.

Ninh Thư hất nước lên cái đinh, đóng băng nước, tạm thời giữ chân nó lại.

Cái đinh dài tận mười mấy cm lận, nếu thứ này mà đâm vào cơ thể, trong chớp mắt sẽ tiêu diệt triệt để linh hồn con người.

Đệt mẹ, đạo cụ trong hệ thống Thương thành quá là biến thái!

Không chỉ hố cha mà còn biến thái quỷ quyệt.

Nghe nói Hồng Ngọc là người có bối cảnh, khó đảm bảo sẽ không có đặc quyền gì.

Vạn nhất lại mang thêm thứ gì đó tới chơi chết cô.

Dùng cách nào mới có thể phá hủy được cái đinh này?

“Phát hiện ra một bảo bối, có muốn thu về không?” Giọng nói của 2333 bỗng vang lên trong đầu Ninh Thư.

Ninh Thư khá sửng sốt, liền biết 2333 có ý gì: “Thu về.”

Sử dụng sức mạnh của hệ thống để bán cái đinh đi, có thể thu về một khoản tiền.

Vỗ tay cho sự cơ trí của 2333.

Ninh Thư nhấc ngón tay, mặt băng nứt vỡ, cái đinh lao vụt ra từ vết nứt, đâm thẳng về phía Ninh Thư.

“Cô đứng yên.” 2333 nói.

Ninh Thư ừm một tiếng, nhìn cái đinh lao thẳng tới chỗ mình, đứng bất động thật sự có chút khó khăn.

Nhưng xuất phát từ tín nhiệm đối với 2333, Ninh Thư vẫn đứng im không xê dịch, nhìn chằm chằm cây đinh sắp ghim vào mi tâm của mình.

Cây đinh cách mi tâm Ninh Thư khoảng một tấc thì dừng lại, xoay tròn không ngừng, cuối cùng biến mất.

Cả người Ninh Thư mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Tay chân đều vô lực.

Ninh Thư hỏi 2333: “ Thứ này trị giá bao nhiêu?”

“1500 lực tín ngưỡng, đương nhiên đây là giá thu về, còn giá bán là 3000.” 2333 đáp.

Ninh Thư:…

Thương thành cũng quá gian trá rồi, giá thu về trực tiếp bị chém một nửa.

Nhưng dù sao thì thu được 1500 tín ngưỡng cũng không tệ.

“Chẳng lẽ đạo cụ nào cũng có thể thu lại như vậy sao?” Ninh Thư hỏi 2333.

“Không phải, chỉ vì tạm thời thứ này không có chủ nhân, nếu nhiệm vụ giả kia vẫn ở thế giới này, hệ thống sẽ không thể thu về, đây là đang lách luật.”

Ninh Thư thở dài một hơi, cảm giác thật mệt mỏi, Thương thành cho đổi đạo cụ, kỳ thật là cho nhiệm vụ giả bật nút hack.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.