Cô dựa lưng vào tường, bộ dáng sống không bằng chết.
Ninh Thư cảm thụ sâu sắc việc cạo xương trừ độc.
Xà Vương vẫn đề cao cảnh giác, con chim kia tuy trọng thương nhưng kết giới lại không tổn hại chút nào, muốn ra ngoài vẫn phải dựa vào tên đó.
Mặc dù dáng vẻ sống chết không rõ, nhưng biết đâu lại là giả bộ thì sao?
Yêu quái là giống loài xảo trá, nhất là mấy yêu quái có tuổi đời hơn trăm năm, chúng có đủ thời gian để tôi luyện ra trí tuệ âm hiểm.
Vậy nên Xà Vương mới chủ động đề cập tới việc bị cục điều tra truy bắt.
Ninh Thư nửa tin nửa ngờ, trong một thế giới mà cả nhân loại và yêu quái cùng chung sống như này, khẳng định cục điều tra không tồn tại một cách quang minh chính đại, bằng không tại sao phải thành lập bí mật?
Đối với nhân loại, cục điều tra là một tổ chức nhạt nhòa không đáng chú ý, thậm chí nhiều người còn chẳng biết đến sự tồn tại của tổ chức, nhưng đối với yêu quái lại như sấm sét bên tai.
An Ngọc Quân được Xà Vương ôm vào ngực, vẫn hôn mê sâu, khuôn mặt tái đi.
Xà Vương khá sốt ruột, nếu hắn không đi mau, người của cục điều tra sẽ kịp đến đây.
“Đều là yêu quái với nhau, cứ một sống hai chết làm gì, nếu cục điều tra đến đây, hai người chúng ta sẽ lập tức bị tiêu diệt.”
Xà Vương cau mày nói.
Mặt mũi Ninh Thư trắng bệch, cười nhạt một tiếng: “Tao chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/3360913/chuong-1705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.