“Xem ra mày không có giác ngộ của một nô lệ nhể, mặc kệ trước kia mày sống ở đâu, đã đến đây rồi, chiếm dụng thân thể không thuộc về mình, mày chính là nô lệ.”
Ellen từ trên cao nhìn xuống Ninh Thư trong lồng sắt.
Ninh Thư: Nói tiếng người hộ cái……
Ellen cười: “Ô, tao quên là mày không hiểu tao đang nói gì.”
Ellen nhấn chuông trên ghế trong phòng, rất nhanh có người chạy tới gõ cửa.
Ninh Thư gắt gao nhìn chằm chằm ra cửa, nắm cây sắt trong tay.
Cây sắt không còn đỏ rực như lúc nãy nữa, nhưng có vũ khí trong tay, chắc chắn lực sát thương vẫn lớn hơn tay không.
Thực lực của cô bây giờ chưa đủ để phá vỡ lồng sắt, nhưng cũng đừng mơ tới chuyện tổn hại được cô.
Cửa mở, mấy kẻ có thân hình vạm vỡ tiến vào, nửa thân trên không mặc áo, cơ bắp cuồn cuộn, cạo đầu bóng lưỡng.
Ellen búng tay một cái: “Mang ra xe ngựa cho ta, vật nhỏ không biết nghe lời, phải dạy dỗ cẩn thận.”
Mấy kẻ vạm vỡ lập tức đi về phía Ninh Thư.
Ninh Thư nắm chặt thanh sắt trong tay, bình tĩnh nhìn bọn chúng.
Kết quả, mấy kẻ vạm vỡ nâng lồng sắt lên.
Ninh Thư không công kích bọn họ, chỉ cần không uy hiếp đến tính mạng của cô là được, ưu tiên hàng đầu của Ninh Thư là tiếp thu cốt truyện.
Ellen mang thanh kiếm lớn sau lưng, đi đầu bước ra khỏi phòng tiếp khách.
Lồng sắt bị khiêng ra ngoài, trước cổng lớn của phòng đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2634469/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.