Trong lòng Ninh Thư chửi bới điên cuồng.
Ai mẹ nó muốn mi dỗ hả...
Muốn để mi tức giận, tức giận đó biết không hả?
Trình Phi thế này thật khiến người ta run rẩy, anh ta che giấu cảm xúc của mình, sống như một người khác. Một người khiến mọi người đều yêu quý.
Bất kể lúc nào cũng giữ lý trí tuyệt đối.
Ngụy trang thành trạng thái người khác thích nhất.
Quả thực không thu hoạch được gì cả.
Ninh Thư hung dữ rạch một vết trên cánh tay mình, máu tươi nhanh chóng xuất hiện.
Trình Phi vội vàng lấy bông băng chặn lại vết thương, miễn cho máu càng chảy ra nhiều hơn.
"Em làm cái gì vậy, sao em lại làm như thế?" Trình Phi nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Sao em lại muốn làm tổn thương tới bản thân hả?"
Ninh Thư cười híp mắt nói: "Vì tôi không muốn bị quái vật nhà anh làm thành tiêu bản, tôi muốn sống."
Trình Phi nhíu chặt mày, "Sao em không nghĩ thông vậy, sao không vĩnh viễn bảo tồn lúc sinh mệnh đẹp nhất lại muốn từ từ mục rữa."
Bảo cô chết, xong còn trách cô không nghĩ thông. Sâu kiến còn muốn sống, tại sao cô phải chết?
Lúc sinh mệnh đẹp nhất á?!
Cô mẹ nó nguyện ý từ từ mục nát già đi, cuối cùng hư thối.
Tước đoạt sinh mệnh người khác một cách phi pháp còn giả bộ tốt đẹp với người ta.
Có mà cảm ơn mẹ nhà anh.
"Em nói anh là quái vật?" Biểu cảm của Trình Phi có phần ấm ức, "Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2634345/chuong-1355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.