Chương trước
Chương sau
Ninh Thư tạm thời đến trường đi học trước, hiện giờ chưa nghĩ ra được biện pháp thích hợp chỉ có thể án binh bất động.

Chờ đến lúc La Giang cảm thấy bản thân sắp thành công, cô lại ra tay, mới khiến cho đối phương cảm nhận được thế nào là từ thiên đàng rơi xuống địa ngục.

Bây giờ Ninh Thư còn chưa hiểu hết được những công dụng khác của hệ thống kia.

Liệu nó có khả năng chữa trị trong nháy mắt?

Sau khi tan học, Ninh Thư cưỡi xe đạp tung tăng đi về, chợt nhìn thấy đám chó hoang bên đường.

Trên người mấy con chó, lông dày rậm rạp, dính đầy máu, chỉ nhìn cũng nổi hết da gà.

Bọn chúng tụ tập ở công viên lục thùng rác kiếm đồ ăn, gầy yếu, chỉ còn da bọc xương.

Ninh Thư dừng xe lại, lấy bánh mì trong ba lô ném cho mấy con chó.

Thấy có đồ ăn, mấy con chó nhào lên, điên cuồng cắn nhau tranh giành, cuối cùng một con có hình thể không lớn lắm giành được nhiều nhất, mấy con khác chia nhau nửa còn lại.

Ninh Thư xuống xe, nhìn chằm chằm vào chú chó này, thử liên hệ với nó, “Bạn nhỏ.”

Nó kêu lên gâu gâu, âm thanh chứa đựng sợ hãi kèm theo sự vui sướng.

Có rất nhiều người không thích chó hoang, bởi có lẽ do chúng vừa dơ bẩn vừa dễ truyền bệnh.

Ninh Thư nhìn đám chó, híp mắt lại rồi đột nhiên nở nụ cười.

Cơ mà Ninh Thư cũng không dừng lại quá lâu, tiếp tục leo lên xe trở về nhà.

Từ đó mỗi lần đi ngang qua công viên, Ninh Thư sẽ ngồi tại ghế dài, ăn uống linh tinh vài thứ, ăn còn thừa thì tiện tay ném cho chó.

Bọn chó có vẻ đã quen với Ninh Thư, mỗi lần thấy cô đến là biết có đồ ăn, sẽ đi theo.

Ninh Thư thử dùng cách cực kỳ đơn giản trao đổi với một con trong bầy.

Dù sao chó cũng là loài có trí tuệ.

Khoảng thời gian này Ninh Thư có hai việc: cùng giao tiếp với chó và chú ý động tĩnh của La Giang.

Hiện giờ có vẻ như La Giang đã thực sự coi bệnh viện là nhà, không có việc gì cũng tới bệnh viện. Mỗi lần đến sẽ nghĩ ra một lý do, nếu không đưa hoa thì đưa chocolate hoặc đưa vòng cổ, hoa tai chế tác tinh tế.

Mỗi lần nhìn thấy La Giang mua đồ, khóe miệng lại không nhịn được mà giật giật.

Tiêu tiền như nước, khó trách hệ thống sẽ khen thưởng tiền mặt, người bình thường ai dám tiêu xài hoang phí như La Giang.

Cơ mà trong lòng La Giang cũng rất rầu rĩ, tiến triển không mấy khả quan, tâm tư hắn lúc nào cũng chỉ chăm chăm vào lợi ích bản thân đạt được, nào đâu tìm hiểu những mối quan tâm khác của phụ nữ.

Nữ bác sĩ hay y tá, chẳng ai mắt đưa mày liếc với hắn nữa, một cái hôn cũng không có chứ nói gì cho hắn đụng chạm thân mật..

Hệ thống nói với La Giang cảm tình của hai người đó đã dừng lại, khiến La Giang không biết có vấn đề ở chỗ nào.

Chẳng lẽ cần phải làm gì đó để kích thích độ hảo cảm.

La Giang rất muốn tìm mấy tên côn đồ chặn đường cướp tiền cướp sắc, để hắn trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng nếu không may xảy vấn đề gì thì sao?

Lưu manh nhìn thấy mỹ nữ sẽ mặc kệ mà hủy giao ước thì làm thế nào. Hơn nữa, thân thể hắn lúc này muốn đánh bại lưu manh thì không dễ dàng.

Móa, trò chơi này cũng quá hố người rồi.

Đến tận bây giờ vẫn chưa thu hoạch được cái chi mô.

Ông trời ơi, mau cấp cho La Giang ta một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi.

May là cơ hội rất mau đã đến, nữ y tá lúc tối tan ca thì bị trặc chân.

La Giang hưng phấn chạy tới bế nữ y tá lên kiểu công chúa, sau đó vụng về giúp mỹ nữ thoa thuốc.

Mỹ nữ rõ ràng là y tá, cơ bản không cần La Giang chăm sóc, nhưng trong lòng cô đột nhiên có chút cảm động.

Sau khi thoa thuốc xong, La Giang muốn đưa nữ y tá về nhà, hắn không chút kiêng dè ôm cô đi đến trạm xe buýt, chờ xe đến rồi ôm lên xe.

Nữ y tá bị người trên xe nhìn chằm chằm, mặt giấu vào ngực La Giang.

La Giang đặt mỹ nữ lên ghế ngồi, lúc xe buýt đến trạm, hắn lại ôm cô xuống, đi một lúc thì đến nhà nữ y tá.

Đây là lần đầu tiên La Giang đến nhà của một cô gái.

Hơn nữa nữ y tá chỉ ở một mình, La Giang không nhịn được xoa tay, suy nghĩ lát nữa sẽ phát sinh sự tình gì.

Hắn nhìn thấy nội y phơi trên ban công, cả người lập tức nóng bừng lên, dù kiềm chế hành động đi qua đi lại nhưng khóe mắt hắn vẫn luôn trộm liếc về hướng ban công.

Wow. Kích cỡ thật lớn, quần lót ren màu đen, La Giang thấy mũi hơi ngứa, cảm giác muốn phun máu.

Nữ y tá cũng thấy buồn bực. Cô cảm thấy không ổn, chân khập khiễng muốn cất nội y trên ban công đi.

Chân đau nên không thể di chuyển được, La Giang xung phong hỗ trợ việc lấy quần áo.

La Giang xém chút nữa không nhịn nổi cầm quần áo đưa lên mũi ngửi.

Hắn muốn vùi mặt vào giữa xấp nội y.

Nhưng hắn áp xuống được ý nghĩ xấu xa đó.

Nữ y tá nhìn thấy quần áo của mình ở trong tay một người đàn ông thì trong lòng phát hoảng.

Không khí xung quanh nóng lên như lửa, sự mập mờ làm cả hai xấu hổ.

Ánh mắt hai người vừa chạm nhau lập tức nhìn sang chỗ khác.

Tim của cả hai đập rất nhanh, thình thịch thịch.

Cuối cùng La Giang vẫn phải chủ động, hỏi nữ y tá có đói bụng không, hắn đi mua ít đồ ăn.

Nữ y tá nói thẳng cô buồn ngủ, ý tứ muốn La Giang mau chóng rời khỏi.

La Giang thấy bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, cả hai chưa đến mức nước chảy thành sông.

La Giang chỉ có thể đứng dậy rời đi. Vừa ra cửa, trong lòng hắn chửi thề, trực tiếp ngủ với nhau không được sao, sao lại còn phải nói chuyện yêu đương làm chó gì, phiền toái muốn chết.

“Ngu xuẩn, tình yêu là một loại tín ngưỡng, cũng là một loại sức mạnh, ngươi thử nghĩ xem, càng nhiều tín ngưỡng tập trung trên người của ngươi, càng là một chuyện tốt.” Hệ thống chinh phục mỹ nữ lạnh lùng nói.

“Lúc phụ nữ dành cả tâm trí để yêu, trong lòng chỉ có một người. Nếu có rất nhiều phụ nữ yêu ngươi, họ sẽ vì ngươi mà cống hiến tín ngưỡng tình yêu.”

La Giang cảm thấy hơi khó chịu với thái độ cao cao tại thượng của hệ thống, trước kia bất ngờ có được hệ thống giống như nằm mơ vậy, cẩn thận nâng niu. Nhưng lâu ngày ở chung, hắn xác định mình có được hệ thống thì cảm thấy tức giận vì hệ thống luôn hoa tay múa chân với hắn.

La Giang là một người không thể chịu được cảnh người khác dạy bảo, dèm pha, bởi lòng tự trọng của hắn to như biển rộng. “Là ta ngu ngốc, là ta tán gái chứ không phải ngươi tán gái, ngươi bớt lải nhải lại nếu không ta không làm nữa.” La Giang tức giận khi hệ thống mắng hắn ngu xuẩn.

Ngươi chỉ là một hệ thống, còn muốn làm ông trời sao?

Hệ thống chinh phục mỹ nữ im lặng một lúc, “Nếu ngươi nói vậy thì ta có thể rời bỏ ngươi.”

La Giang lập tức mất hết khí thế “Ta chỉ nói vu vơ thế thôi.”

Hệ thống là thứ duy nhất có thể giúp La Giang trở mình, dạo gần đây, tiền không dễ kiếm, hắn lại không có người cha giàu có, vậy nên chẳng có thể tự đứng lên kinh doanh giao thiệp.

Bảo hắn đi làm thuê cho người khác phải sáng đi chiều về, trước mặt ông chủ phải tỏ ra khúm na khúm núm, nâng chân bợ đít, kiếm được một ít tiền còn chưa đủ tiêu trong một tháng. Thì thật sự hắn chịu không nổi.

La Giang cảm thấy việc tán gái phù hợp với hắn hơn, là công việc có thể vừa kiếm tiền, vừa có mỹ nữ, dễ dàng đi lên đỉnh cao cuộc đời. Đây chính là bàn tay vàng của hắn.

“Ta nói vậy là để tốt cho ngươi, ngươi chỉ cần nghe ta là được, vận mệnh của hai chúng ta chung một nhịp thở, ngươi tốt ta mới tốt được.” Hệ thống nói.

La Giang gật đầu liên tục “Ngươi nói cái gì cũng đúng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.