Chương trước
Chương sau
Dịch: Bunnycrusher

Đại xà ở trong phòng khiến mùi tanh bốc lên nồng nặc, Ninh Thư đá đá người nó, “Chạy nhanh đi, ngươi dọa tới bé cưng của ta mất.”

Đại xà quét đuôi, quét bay luôn cái bàn của Ninh Thư.

“Thực xin lỗi, ta không cố ý.” Đại hắc xà vội vàng xin lỗi.

“Ngươi trốn nhanh đi.” Ninh Thư nói, “Ngươi nằm ở đây lâu như vậy, người của Bạch Vân Quan tới sẽ cầm xà châu của ngươi đi luyện đan đấy.”

“Nhưng ta không biết nên đi chỗ nào nữa, bọn chúng hủy tổ của ta rồi.”

“Liên quan tới ta chắc?” Ninh Thư lạnh nhạt.

Đại xà: …

“Quái vật Hai chân.” Đại xà gọi Ninh Thư.

Ninh Thư: “Gì?”

“Ta sắp đẻ trứng rồi.”

Ninh Thư: …


“Ngươi là giống cái à?”

“Sau khi đẻ trứng, ta sẽ cực kì suy kiệt, không thể đối phó được với mấy tên quái ác hai chân kia.”

Con rắn này cũng rất khó xử, lột da sinh nở đều rất tốn sức, chỉ có thể tiến hóa thành giao long mới có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích này.

“Vậy ý ngươi là muốn đem trứng rắn cho ta chưng ăn à?” Ninh Thư ôm Trăn Trăn, không dám buông tay, sợ bản thân không chú ý một chút sẽ bị đại xà nuốt vào.

Ninh Thư chỉ vào đại xà, “Tốt nhất ngươi đừng có đi nuốt con người, đến lúc đó đừng nói là làm giao, làm rắn cũng không nổi.”

Nhân loại là chủng tộc tụ tập đại khí vận, một khi đại xà nuốt một người, lúc đó cô có muốn giúp cũng không có cách nào.

Đại xà ồ một tiếng, cái đuôi thô to quét một cái, có vẻ khá ngượng ngùng, “Ngươi có thể thu lưu ta không, chỉ tới khi ta sinh hạ bảo bảo là được.”

Không, ta cự tuyệt.

Cô tiếp tục đi làm bà mụ nữa hả?

Vượt qua khoảng cách chủng tộc, đỡ đẻ cho hẳn một con rắn luôn hả?

Chỉ sợ giống như đợt trước, vứt hẳn một rổ trứng rắn lại cho cô nuôi dưỡng nữa quá.

“Trời sắp sáng rồi, trốn nhanh đi.” Ninh Thư ngáp một cái.

“Quái vật hai chân à, ta chạy không nổi nữa rồi, ngươi có thể cho ta mượn một chỗ được không, ta cam đoan sinh xong sẽ đi liền.”

Ninh Thư trợn trắng mắt, “Kịch bản này ta biết thừa, sinh xong thì muốn ấp trứng, ấp xong thì nói không thể mang một lũ con nhỏ ngây ngô lang thang bên ngoài.”

Đại xà: …

Đại xà cũng không còn cách nào khác, thật vất vả mới gặp được một người không sợ nó, nếu nó xuất hiện ở nhà khác, chắc chắn lúc này đã rối loạn thành một đoàn rồi.

Khi đó đạo hạnh của nó sẽ hủy hoại, mấy đứa nhỏ trong bụng cũng chưa chắc giữ được.

Ninh Thư càng chú ý chuyện khác, “Ngươi có bảo bảo, hẳn sẽ có trượng phu đi, trượng phu của ngươi hẳn phải ở cạnh ngươi chứ.”

“Trượng phu là cái gì?” Đại xà tò mò hỏi.

Ninh Thư: …

“Vậy ngươi làm sao mang thai được?” Ninh Thư hỏi.

“Tới thời kì động dục thì giao phối với hùng xà, sau đó thì đẻ trứng thôi mà.” Đại xà nói.

Để biểu hiện bản thân không hiếm thấy mấy chuyện quái dị, khuôn mặt Ninh Thư phi thường bình tĩnh, “Có cái hầm ở kia kìa, ngươi trốn vào đó đi.”

“Đa tạ, về sau ta sẽ báo đáp ngươi.”

“Thôi xin hoàng tử hãy tha thứ cho người em gái đã bị dính lời nguyền này, chỉ cần đừng có mỗi ngày nhìn chằm chằm hài tử của ta là được.”

Đại xà khen tặng một câu, “Hài tử của ngươi thật đáng yêu.” Rất ngon miệng.

Đại xà bò trên mặt đất, ra khỏi phòng trốn vào hầm.

Ninh Thư đặt Trăn Trăn trong lồng ngực xuống, nhẹ nhàng vỗ ngực cho con bé.

Sau đó lập tức mở cửa sổ ra để tản bớt mùi tanh trong phòng.

Rạng sáng, Ninh Thư đi bắt một con gà, đi về hướng căn hầm. Vừa mở hầm ra liền bị một mùi tanh dày đặc tập kích mũi, Ninh Thư phất phất tay, đi xuống cầu thang.

“Cho ngươi này.” Ninh Thư đặt gà trên mặt đất.

Đại xà một ngụm nuốt sạch con gà, “Ta cảm thấy hình như mình sắp sinh rồi, bụng hơi đau.”

Ninh Thư vươn tay sờ bụng con rắn, đúng là có một chỗ phồng lên.

Ninh Thư cũng không có kinh nghiệm đỡ đẻ cho rắn, chỉ có thể nói mò: “Chắc là vậy.”

“Lưu đại phu, Lưu đại phu, …” Đại thẩm cách vách gọi.

Ninh Thư với lấy một búp cải trắng chui ra khỏi hầm, hỏi: “Sao vậy thẩm?”

“Đạo trưởng lại tới nữa, thôn trưởng vừa kêu mọi người tập hợp đấy.” Đại thẩm nói.

Ninh Thư đặt cải trắng xuống, mang Trăn Trăn tụ hợp cùng mọi người ở cửa thôn.

Lão đạo sĩ vẫn tiên phong đạo cốt như cũ, hỏi thôn trưởng: “Có ai nhìn thấy con rắn đó không?”

“Trong thôn rất an tĩnh, chắc đại xà đã đi xa rồi.” Thôn trưởng có chút không xác định.

Lão đạo sĩ nhăn đôi lông mày trắng toát, không phải chứ, đại xà này bị bọn họ bức đến thôn này mà.

Vì sao lại không xuất hiện.

Khóe mắt lão vừa nhìn thấy Ninh Thư đang đi qua, mí mắt hơi giựt giựt, không nhịn được vươn lưng ưỡn ngực tạo hình diệu ảo.

“Trên người ngươi có mùi gì vậy?” Ninh Thư vừa đi tới, lão đạo sĩ liền ngửi thấy một cỗ mùi tanh.

Ninh Thư giơ tay ngửi ngửi, “Mùi này hả, đêm qua có điêu xà muốn ăn trâu nhà ta, bị ta đánh cho chạy rồi.”
Lão đạo sĩ: …

“Ồ…” Thôn dân xung quanh kinh ngạc nhìn chằm chằm Ninh Thư.

“Ngươi đánh rắn chạy sao?” Đại thẩm cách vách kinh ngạc hỏi, “Sao hôm qua ta không nghe được một chút động tĩnh nào vậy?”

“Ta biết võ công.” Ninh Thư nhướng mày nhìn lão đạo sĩ, “Điểm này, đạo trưởng chắc biết rõ.”

Lão đạo sĩ thiếu chút nữa trợn trắng mắt.

“Vậy con rắn kia chạy hướng nào?” Lão đạo sĩ hỏi.

Ninh Thư lắc đầu, “Không biết nữa, hẳn là chạy tới đạo quán của ngươi rồi đấy.”

Đại thẩm cách vách hỏi Ninh Thư: “Lưu đại phu, ngươi biết võ công, sao trượng phu của ngươi lại bị cường đạo giết chết?”

Lão đạo sĩ liếc Ninh Thư.

Ninh Thư bình tĩnh nói: “Lúc ta tìm thấy hắn, hắn đã hư thối rồi.”

Lão đạo sĩ: …

Lão đạo sĩ dẫn người trở về Bạch Vân Quan, luôn miệng dặn dò thôn dân, nếu gặp được rắn mau mau báo tin, bằng không bị rắn nuốt ráng chịu.

Sau khi lão đạo sĩ đi, đoàn người Ninh Thư cũng trở về, sôi nổi hỏi Ninh Thư có phải gặp đại xà rồi hay không.

Ninh Thư chỉ nói, lúc đó trởi tối quá nên không thấy rõ ràng.

Ninh Thư đi vào trong sân viên, nghe thấy động tĩnh phát ra từ trong hầm liền vội vàng chạy xuống hầm.

Thấy đại xà lăn qua lộn lại trên mặt đất, trông có vẻ rất khổ sở.

Chắc là sắp sinh rồi.

Ninh Thư ra ngoài tìm một ít cỏ khô đặt xuống hầm.

“Ngươi nhỏ giọng chút đi, muốn dẫn mọi người lại đây hả?”

“Nhưng mà ta đau.”

“Đẻ trứng thôi có đau mấy đâu, rắn không phải có hai cái jj sao, lúc giao phối chẳng lẽ ngươi không thấy đau.” Ninh Thư nói.

Đại xà đau một lúc lâu, cuối cùng cũng đẻ ra được quả trứng to bằng bàn tay, sinh được quả đầu, mấy quả sau cũng thuận lợi hơn nhiều.

Đại xà sinh hạ ba quả trứng xong liền nằm rạp trên mặt đất, nhìn như đã tinh bì lực tẫn.

Ninh Thư nhìn chăm chăm mấy quả trứng, thật muốn đem đi hầm thử xem sao, nhưng thấy trứng có vẻ tanh, Ninh Thư đành từ bỏ.

Ninh Thư đặt trứng rắn lên cỏ khô, “Mấy quả trứng này khi nào ấp ra, nếu thôn dân mà biết nhà ta cất giấu một con rắn, chắc chắn ta sẽ bị đuổi đi.”

Những thứ nguy hiểm đều phải bị loại bỏ.

Đại xà nói: “Cần một đoạn thời gian.”

Ninh Thư: …

Biết ngay là rước phiền toái về mà!

“Chờ thân thể ngươi tốt lên thì ngậm trứng đi đi, đám người Bạch Vân Quan sẽ còn tìm tới đây.” Ninh Thư tức giận nói, ra khỏi hầm bắt gà đưa cho đại xà dưỡng sức.

Lông cũng chẳng thèm rút nữa.

Đại xà nuốt gà vào, hiểu rõ gật đầu: “Nghỉ ngơi một ngày là ta có thể đi rồi.”

P/s: Bà Thư có bệnh kiều chắc luôn (tsundere) =))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.