Chương trước
Chương sau
Dịch: Bunnycrusher

***

Hàn ý trong không khí tan dần, hẳn là do Lý Tam Lang đã hoàn toàn rời đi.

Ninh Thư mở to mắt, dựa vào khe hở cửa sổ bị đóng đinh nhìn màn sương trắng xóa lượn lờ bên ngoài.

Phòng của Ninh Thư như bị lớp sương dày đặc này ngăn cách khỏi thế nhân.

Móa, chẳng khác gì nhà ma.

Ninh Thư trở về giường, nghĩ cách làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Tất nhiên là phải rời khỏi Lý gia, nhưng bằng cách nào đây, cho dù Ninh Thư có trả lại mười lượng bạc chuộc thân thì họ cũng không để cô dời đi.

Đã là người của Lý gia, chết cũng phải là quỷ của Lý gia.

Nguyên chủ vẫn chưa ký khế bán mình cho Lý gia, vừa bị đưa tới Lý gia, Lưu Tiểu Nha đã bị ném thẳng vào quan tài.

Vậy nên chạy trốn là cách hay nhất, nhưng Lưu Tiểu Nha trốn mấy chục lần vẫn bị bắt lại.

Đành chờ tới khi thực lực mạnh hơn rồi thì bỏ của chạy lấy người vậy.

Ninh Thư xoay người ngồi dậy, xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện, ưu tiên đầu tiên là phải rời khỏi chỗ này, chuyện sau này từ từ tính.

Cũng phải tính xem sau khi rời khỏi Lý gia thì phải làm thế nào để sinh tồn, nhà của gia đình Lưu Tiểu Nha chắc chắn không quay về rồi.

Đã bán đi, có trở về cũng chỉ rước thêm họa vào người, nhẫn tâm bán nữ nhi cũng coi như chặt luôn ân làm cha mẹ.

Bán con gái dứt ruột đẻ ra để làm minh hôn.

Mặc kệ chôn chết hay thủ tiết.

Ninh Thư bấm ngón tay đếm kỹ năng của mình, hmm để xem nào, cô có thể bắt quỷ, nhưng Lưu Tiểu Nha lại quá sợ quỷ, đã vậy còn quá nhát gan, chức nghiệp này đúng là cực hình cho trái tim nhỏ bé đó.

Có khi đang bắt quỷ lại đột tử thì dẹo.

Nếu không thì làm thánh thủ phụ khoa đi, làm bà mụ đỡ đẻ cũng có thể sống qua ngày.

Vốn kế hoạch của Ninh Thư cực kì tốt, nhưng người tính không bằng trời tính.

Ninh Thư không được phép rời khỏi phòng, lúc dùng bữa sẽ có người đưa đồ ăn vào phòng Ninh Thư, sau đó tiếp tục khóa cửa.

Cửa sổ bị đóng đinh, Ninh Thư không thể chạy ra bằng đường đó được.

Ninh Thư chỉ gặp được Vương Thị với vài nha hoàn, tới giờ còn chưa thấy mặt cha của Lý Tam Lang.

Rõ ràng chuyện hậu viện đều do một tay Vương thị quản lý.

Cả tình huống cơ bản nhà Lý gia, Ninh Thư cũng không biết.

Nhưng Ninh Thư cũng không vội, chờ tới khi cường đại hơn, xới cả nhà này lên rồi chạy là được rồi.

Không thể hiểu nổi ý nghĩa của cuộc hôn nhân này, chỉ vì cái gọi là trinh tiết, **, mà bắt người ta tuẫn táng.

Trò đùa điên loạn gì vậy.

Ninh Thư ngồi trên ghế, chuẩn bị ăn cơm, tự dưng bị một bàn tay nằm lấy cổ chân.

Ninh Thư không cảm xúc nuốt đồ ăn, chân còn lại không ngừng dẫm lên tay của Lý Tam Lang.

Cứ xuất quỷ nhập thần như vậy, mới khiến cho Lưu Tiểu Nha sợ tới mức điên loạn.

Thành thật mà nói, Lý Tam Lang có khác gì thằng tâm thần đâu, cả đời sống với kẻ như vậy, quả thực...

Không khó lý giải vì sao Lưu Tiểu Nha muốn thoát khỏi Lý gia, thoát khỏi Lý Tam Lang.

Sống trong hoàn cảnh này thực sự khiến người ta hít thở không thông.

Ninh Thư đạp mấy lần vẫn chưa đá văng được tay của Lý Tam Lang.

Mà chân thì lại sắp đông cứng hết rồi!

Ninh Thư bình tĩnh ưu nhã nhả chữ “đệch”, sau đó bắt đầu niệm chú.

Trời đánh còn tránh bữa ăn, thằng mất dạy...

Nếu là Lưu Tiểu Nha, có lẽ sẽ sợ tới quăng rớt mâm chén đũa, liên tục gào thét chói tai.

Ninh Thư cách không họa phù chú đánh vào cánh tay xanh trắng của Lý Tam Lang.

Lý Tam Lang hít thở dồn dập, giọng nói vô cùng âm trầm.

“Lưu Tiểu Nha, đừng khiêu chiến nhẫn nại của ta.” Tiếng của Lý Tam Lang vang lên từ dưới bàn, dù dưới bàn không hề có người.

Quá dọa người, Ninh Thư càng chắc chắn thần kinh Lý Tam Lang không bình thường.

Hắn đùa giỡn với Lưu Tiểu Nha không phải vì thích nàng, mà là vì Lưu Tiểu Nha là đồ của hắn.

Là cảm giác chơi đùa với thú cưng.

Ninh Thư tiếp tục cầm đũa lên ăn cơm, híp mắt, cô muốn diệt tận gốc Lý Tam Lang.

Rõ ràng Lý Tam Lang đang dần phát triển thành lệ quỷ.

Chỉ là không rõ vì sao Lý Tam Lang lại chết.

“Ngươi muốn giết ta.” Lý Tam Lang đột nhiên lên tiếng.

Ninh Thư bình tĩnh phủ định, “Không có.”

“Có, ngươi có ý đó.” Lý Tam Lang âm ngoan nói, Ninh Thư đột nhiên bị khiêng lên rồi ném đi bởi một sức mạnh cực lớn, khiến cô không thể khống chế đập người vào vách tường.

Ninh Thư rơi thịch xuống đất, ôm ngực phụt máu ho khan.

Ninh Thư lau máu trên khóe miệng, nén sức chịu đựng, do không thấy được công kích của Lý Tam Lang, nên khó tránh khỏi trúng chiêu.

“Ta là trượng phu của ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta.” Giọng nói Lý Tam Lang văng vẳng bên tai, thậm chí Ninh Thư còn cảm nhận được một luồng khí lạnh rót vào lỗ tai.

Ninh Thư đứng lên, cười ha hả vài tiếng, lắng nghe khắp ngóc ngách quanh phòng vẫn không tìm được nơi phát ra âm thanh.

Dù có ẩn thân, cũng sẽ có chút dao động trong không gian.

Ninh Thư là dạng người cực kì mang thù, là dạng người ăn miếng trả miếng, cô mà ăn phải thiệt thòi thì kẻ khác đừng mong chiếm được chỗ tốt.

Ngón tay của Ninh Thư bay lượn trong không trung, bóp pháp quyết, một đạo phù chú xuất hiện bay về một chỗ trong không gian.

Bành một tiếng, sóng âm nổ vang, Ninh Thư loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ.

Mâm đồ ăn trên bàn rơi xuống, mảnh nhỏ văng đầy đất, một mảnh nhỏ bay tới mặt của Ninh Thư.

“Không nghe lời thì chết đi.” Lời nói âm trầm vang lên trong từng góc phòng.

Ninh Thư lách người tránh khỏi mảnh nhỏ, lúc sau cả bàn ghế, ngăn tủ, bình hoa đầu giường đều bị ném tới.

Ninh Thư: …

Bốn phía đều có công kích, giường lớn còn vọt thẳng tới trước mặt.

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, vươn nắm tay, khí kình hình rồng nho nhỏ trong suốt bao quanh nắm tay nện lên mặt giường.

Giường gỗ lập tức chia năm xẻ bảy, ván gỗ văng ra, Ninh Thư đánh nát những đồ vật khác đang công kích mình.

Ninh Thư vừa nhìn thấy một chỗ có không gian dao động, lập tức lạnh mặt bóp pháp quyết xuất ra phù chú, ngay sau phù chú còn kèm một khí kình hình rồng.

Phù chú bành một tiếng đánh vào không trung, ngay sau đó khí kình hình rồng xuyên qua Lý Tam Lang đang ẩn thân.

Ninh Thư không biết tình trạng của Lý Tam Lang như thế nào, song trong phòng đã an tĩnh hơn, hẳn đã rời đi rồi.

Ninh Thư mệt phờ người ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, không nghĩ nhanh như vậy đã phải giằng co với Lý Tam Lang.

Nha hoàn vào phòng thu chén đũa, mở cửa nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn như vậy, hoảng sợ nhìn chằm chằm Ninh Thư đang ngồi dưới đất.

Nhà hoàn lập tức xoay người đi ra ngoài, không quên khóa cửa lại, rất nhanh bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn độn, sau đó là tiếng mở khóa cửa.

Vương thị đứng ở ngoài phòng, nhìn trong phòng không còn nổi một chỗ đặt chân, tức giận, “Thế này là thế nào?”

Ninh Thư oa lên một tiếng, vội vàng chạy ra khỏi phòng, “Có quỷ!!!!”

Vương thị bị Ninh Thư đụng một cái tới lảo đảo, “Làm gì vậy, còn có quy củ nữa không hả?”

“Có quỷ, có quỷ!!!” Ninh Thư không quan tâm, vừa la vừa chạy tới cửa.

Chạy thoát khỏi đây là tốt nhất.

Ngay tức khắc Vương thị đã nhìn thấu ý đồ của Ninh Thư, hô lên với nha hoàn bên người: “Bắt nha đầu kia lại cho ta, tâm địa con nha đầu chết tiệt này quá gian xảo.”

Nha hoàn lập tức chạy tới muốn bắt Ninh Thư lại, lấy sức lực của Ninh Thư, những nha đầu này căn bản không làm gì được cô.

Nhưng một cỗ lực lượng không biết từ nơi đâu đột nhiên vọt vào thân thể của Ninh Thư, ngăn cản cô khống chế thân thể.

Rất nhanh cỗ thân thể đã bị bọn nha hoàn bắt lại.

Ninh Thư: Đệch…

Quỷ thượng thân sao?

“Ném nha đầu đó vào trong cho ta, Lý gia cho nàng ăn ngon ở tốt, giờ còn muốn chạy trốn, đúng là thứ đồ không biết ơn.”

“Phải tu tám đời mới có thể gả được vào Lý gia, vậy mà còn muốn chạy, tiện nhân.” Vương thị lạnh lùng nói, “Nếu không phải nhi tử của ta nhân từ, ngươi bây giờ đã tuẫn táng rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.