Chương trước
Chương sau
Dịch: Moringa

“Sư huynh, chỗ này có linh khí dao động, nhất định có bảo vật trong này.”

“Không ngờ tới ở nơi khỉ ho cò gáy này lại có nhiều thứ tốt tới vậy.”

Ninh Thư nghe thấy tiếng người nói chuyện trước động, trong lòng tức khắc muốn chửi thề.

Đây có phải "họa vô đơn chí" trong tuyền thuyết hay nhắc tới không?!

Bên kia Ôn Học đuổi giết, bên này lại mọc lên thêm một đám tu sĩ.

Ninh Thư không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Ôn Lương, thằng nhóc này thật sự nắm giữ mệnh thiên sát cô tinh đấy à.

Xui thấy bà cố luôn.

“Chạy.” Ninh Thư lạnh giọng ra lệnh cho Ôn Lương, “Ra khỏi cửa hang phải chạy thẳng.”

Ninh Thư cùng Ôn Lương vọt ra khỏi hang động.

Phía trên cửa hang có hai tu sĩ đang ngự kiếm phi hành, bỗng nhìn thấy một người, một hồ ly vọt ra từ trong động.

“Sư huynh, nó chính là con hồ ly đã cướp hỏa diễm quả.” Một tu sĩ chỉ vào Ninh Thư.

“Đuổi theo.” Một tu sĩ khác âm trầm nói.

Hai kẻ ngự kiếm phi hành bay về phía Ninh Thư và Ôn Lương.

Ôn Lương mới tu luyện tuyệt thế võ công, tuy thân thể nhẹ như yến, chạy nhanh như bay, nhưng vẫn không so nổi với tu sĩ ngự kiếm phi hành.

Rất nhanh Ôn Lương và Ninh Thư đã bị hai tên tu sĩ chặn lối.

“Giao quả hỏa diễm ra đây.” Một tên tu sĩ lạnh giọng nói, tiếng nói của hắn vang vọng bên tai Ninh Thư và Ôn Lương.

Khiến người nghe được cảm thấy chấn động, cực kỳ khó chịu.

Ôn Lương vẫn chỉ là một đứa trẻ, bị hai tiên nhân vây quanh, lập tức sợ hãi, lại nghĩ về trái cây hôm qua Tiểu Hắc đưa mình ăn, lập tức ngậm chặt miệng không nói lời nào.

Ninh Thư gồng thân hình, lông toàn thân dựng lên nhìn chằm chằm hai tên tu sĩ.

Rõ ràng có ba tên, hiện giờ lại chỉ có hai, có lẽ một tên trong số chúng đã gặp bất trắc rồi.

Nói không chừng còn là do hai kẻ này xuống tay ấy chứ.

Những kẻ tu chân chính là như vậy, cướp đoạt bảo vật thiên địa để tu bổ cho bản thân.

Vì những tài vật có lợi cho mình, thì chuyện tranh đoạt, giết người cướp của là việc bình thường.

Chỉ là không ngờ ngay cả sư huynh đệ đồng môn cũng có thể xuống tay.

Trong lòng Ninh Thư đầy nghi hoặc, như vậy không sinh ra tâm ma sao?

Trên con đường tu đại đạo rất ít có người đi được đến đích cuối cùng.

Riêng căn cốt đã có thể loại bỏ vô số người, tu luyện tâm cảnh lại đánh rớt thêm một bộ phận người nữa.

Mọi chuyện trên đời không thoát được hai chữ nhân quả.

“Nhóc con, giao đồ ra đây.” Hai tu sĩ nhìn Ôn Lương đầy áp bách.

Thân thể Ôn Lương run rẩy, siết chặt nắm tay, “Ta không biết ngươi đang nói gì, ta cũng không cầm thứ gì của các ngươi cả.”

Ôn Lương quả là một đứa nhóc ương ngạnh, rõ ràng sợ tới nỗi suýt tè ra quần nhưng vẫn cố tỏ ra gan lì, làm người khác nhìn vừa thương vừa buồn cười.

“Không biết tốt xấu.” Một tu sĩ có tính tình dễ nổi nóng chuẩn bị ra tay.

“Sư đệ, đợi đã.” Một gã khác giơ tay ngăn hắn lại, lấy ra một thỏi vàng.

“Nhóc con, mang trái cây lúc trước con hồ ly này lấy trả lại cho chúng ta, thỏi vàng này sẽ là của nhóc.” Tên tu sĩ có lông mi dài buông lời dụ dỗ Ôn Lương, với thái độ vô cùng ngạo mạn.

Ôn Lương chưa từng thấy thỏi vàng nào lớn tới vậy, nhất thời ngây người.

Ôn Lương là người bình thường, vậy nên hiển nhiên cảm thấy vàng bạc là thứ rất trân quý.

Nhưng đối tu sĩ mà nói thứ này chẳng đáng giá gì, ngẫu nhiên dùng để luyện khí thì được.

Thứ có giá trong mắt các tu sĩ là linh thạch.

Ôn Lương dời ánh mắt khỏi thỏi vàng, chân thành nói: “Tiên nhân, ta thật sự không thấy trái cây nào cả.”

“Rõ ràng ta thấy con hồ ly kia tha đi.” Tu sĩ mặt gầy tính tình táo bạo lập tức nói.

Lỗ tai Ninh Thư giật giật, đám người bên kia cũng đang hướng về bên này.

Rất nhanh sau đó có tiếng chó kêu xen lẫn với tiếng người hỗn loạn.

“Ha ha, bọn chó sủa loạn lên rồi, ở ngay đây thôi.”

“Từ xa đã ngửi được mùi hồ ly rồi.”

Tiếng động càng lúc càng gần, mười mấy người xuất hiện.

“Tiên nhân.” Đám người truy đuổi Ôn Lương nhìn thấy tu sĩ ngự kiếm phi hành, lập tức cung kính hô.

Mấy con chó mực được vài người dắt trong tay tựa hồ cũng biết đến sự lợi hại của tu sĩ, kêu ư ử mấy tiếng trốn sau lưng người.

Hai tên tu sĩ vẻ mặt ngạo nghễ hỏi, “Có chuyện gì thế?”

“Thưa tiên nhân, chúng tôi tới bắt thằng nhóc này về, nó là phản đồ của gia tộc, đã có lệnh truy bắt.”

“Chờ một chút, trên người nó có thứ chúng ta muốn.” Tên tu sĩ mặt gầy xụ mặt.

“Chuyện của tiên nhân quan trọng hơn.”

Ninh Thư thở dài một tiếng.

Trước có hổ sau có sói, tỷ lệ chạy thoát thành công thật xa vời.

“Ta nói chạy, nhóc cứ chạy, không được quay đầu lại.” Ninh Thư đè thấp giọng nói chuyện với Ôn Lương.

Suýt chút nữa Ôn Lương không cầm được nước mắt.

Ninh Thư dữ tợn rít lên một tiếng, nói với Ôn Lương một tiếng chạy, sau đó nhảy về hướng hai tên tu sĩ tấn công.

“Đồ hèn nhát, không bằng cả một con yêu thú.” Tu sĩ mặt dài cười nhạo một tiếng vô cùng khinh miệt.

Ôn Lương xoay người chạy trốn, cơ thể được khí kình tẩm bổ, thân thể nhẹ như chim yến, chạy rất nhanh.

Vốn dĩ hai tu sĩ muốn chơi mèo vờn chuột xem trò vui, nhưng không ngờ tên nhóc lại có thể chạy trốn nhanh tới vậy, lập tức đuổi theo.

Ninh Thư vung móng vuốt lên, khí kình hình rồng rít gió được phóng ra.

Tu sĩ dùng kiếm chém một nhát khiến con rồng khí tản ra.

Ninh Thư táp móng vuốt thật mạnh đánh vào thân kiếm, tên tu sĩ mặt gầy kêu rên một tiếng.

“Bắt lấy thằng nhóc đó cho ta.” Tu sĩ mi dài hô lên với đám người đang đứng ngây ra bên dưới, hắn đang bận đối phó với vài khí kình hình rồng trong suốt.

“Ơ, vâng……” Đám người vây xem người lúc này mới phản ứng lại được, lôi lũ chó mực đuổi theo Ôn Lương.

Ninh Thư rít gào một tiếng đầy sát khí, nhe răng múa vuốt đầy hung ác với mấy con chó mực.

Tức khắc mấy con chó sợ hãi kêu rên, kẹp chặt đuôi chạy tán loạn, ngay cả người cũng không kéo được chúng nó.

Ngược lại mấy người nọ còn bị chúng nó kéo chạy, bị lôi đi sấp mặt dưới tuyết không dậy nổi.

Trong lúc nhất thời người ngã ngựa đổ.

“Lũ phế vật.” Hai tên tu sĩ trông thấy nhóm người toán loạn, không nhịn được mà chửi mắng.

Người phàm đúng là người phàm.

Ninh Thư cũng không biết Ôn Lương chạy đến đâu rồi.

Đối phó với hai tu sĩ, làm Ninh Thư vô cùng mất sức.

“Nghiệt súc.” Tu sĩ mặt gầy tính tình táo bạo, lập tức nổi cáu, thi triển một con hỏa long vọt tới chỗ Ninh Thư.

Tên tu sĩ mặt gầy tu luyện công pháp hệ hỏa, bảo sao khó ở tới vậy.

Ninh Thư tuy đã tránh được hỏa long, nhưng vẫn có những tia lửa liếm trên người, một mảng lông bị cháy đen, tỏa ra mùi khét khó ngửi.

“Không cần để ý tới con súc sinh ấy, đuổi theo thằng nhãi kia kìa.” Tu sĩ mi dài đánh tan mấy khí kình hình rồng, khí kình sau đó lại trở về trong đan điền Ninh Thư.

Ninh Thư mỏi mệt, nhưng kiên quyết không thể để hai người này đuổi kịp Ôn Lương.

Cô đúng là bà mẹ già lo cho con nhỏ mà.

Ninh Thư điên cuồng vận hành tuyệt thế võ công, đem linh khí hấp thu vào trong thân thể áp súc thành dạng chất lỏng, một con rồng nước từ sau lưng Ninh Thư từ từ dâng lên.

Con rồng nước ngửa mặt lên trời rít lên, thân thể cao lớn quét về phía hai người kia.

Hai người cùng nhau chống đỡ rồng nước, giơ kiếm chặt đứt thân hình rồng nước, nhưng ngay sau đó, chỗ bị chém lại khôi phục như lúc ban đầu.

Gân mạch toàn thân Ninh Thư đau đớn, đột nhiên áp súc linh khí, làm kinh mạch vặn vẹo vô cùng.

Ninh Thư không nghĩ sẽ liều mạng cùng hai tên này, nhân lúc chúng còn bị rồng nước quấn lấy, nhanh như chớp đuổi theo hướng Ôn Lương đã chạy trốn.

Bởi vì chủ nhân rời xa, khí thế rồng nước dần yếu đi, cuối cùng hóa thành linh khí.

P/s: he he
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.