Dịch: Moringa
Biên tập: Vong Hồn
Ninh Thư quyết định lấy lương khô từ trong túi ra từ từ gặm
Ninh Thư miệng thì nhai lương khô, tay vén rèm che lên, nhìn hai người đàn ông bên cạnh xe ngựa, đúng là tuấn mỹ đến kỳ quặc.
Nhìn có vẻ như đang bảo vệ nàng, thế nhưng trong lòng Ninh Thư có một cảm giác rất quái dị.
Thả mành xuống, Ninh Thư thở ra một hơi thật dài, bắt đầu tu luyện.
Lâm trận mới bắt đầu mài gươm, tuy không sắc bén ít nhất cũng sáng hơn một tí.
Đi đi dừng dừng, mất một ngày đường, tới lúc ăn cơm đội ngũ mới nghỉ chân lót dạ một chút.
Ninh Thư ngồi ở trong xe ngựa, suýt chút nữa mơ mơ màng màng ngủ quên mất.
Đến khi trời tối, đoàn xe ngừng lại nghỉ ngơi, trời mùa đông lạnh lẽo, mọi người chỉ đun canh nóng đơn giản, ăn kèm với lương khô, chủ yếu để giữ ấm thân thể.
Ninh Thư cũng xuống xe ngựa đi lại một chút.
Ninh Thư ngồi ở trước đống lửa, hướng về Cố Duệ ở phía đối diện, hỏi: “Hiện tại chúng ta đang đi đâu đây?”.
Cố Duệ lấy que cời đống lửa, nhàn nhạt nói: “Đi tới quận Lập Dương.”
“Thứ kia ở Lập Dương sao?”
“Không phải.” Cố Duệ lắc đầu.
“Vậy tức là phải đi qua quận Lập Dương?” Ninh Thư lại hỏi.
Cố Duệ cầm nhánh cây khẩy khẩy ngọn lửa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ninh Thư, “Những việc này không phải chuyện ngươi nên lo lắng.”
Ninh Thư im lặng, vậy thì mục đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2633758/chuong-1079.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.