Ninh Thư thấy dáng vẻ tiếc nuối của Liên Băng Mộng, có chút không hiểu nổi, làm gì mà nhìn cô như vậy.
Liên Băng Mộng nói với Ninh Thư: "Tại sao cô cứ ngủ trong giờ lên lớp vậy, bộ dạng chán chường của cô khiến người ta thấy rất lo lắng đấy."
Ninh Thư phủi phủi bụi ở phía sau, nhìn Liên Băng Mộng: "Cô cũng không phải không biết triệu hoán thú của ta là một cây cỏ, làm sao mà chiến đấu đây?"
Cô vốn dĩ cũng chỉ là người qua đường đến để quan sát xung quanh.
"Người mạnh thì tự khắc sẽ mạnh, cô xem cô ngủ như vậy..." Liên Băng Mộng thở dài một hơi: "Ta cũng không biết nên nói với cô như thế nào nữa."
Đây chính là học bá, không có cách nào để nói chuyện với những kẻ đội sổ.
Đến giờ ăn trưa, Ninh Thư về nhà, nhìn thấy tiểu Đậu Đinh ngồi tu luyện trên ghế sofa, người nhỏ như vậy, ngồi ở trên ghế sofa trông rất nhỏ bé.
Bà Nhạc đã bày sẵn đồ ăn trên bàn, bữa trưa rất phong phú, có đến hai món.
Trong nhà có chút tiền, bà Nhạc cũng vui lòng cải thiện một chút thức ăn cho mọi người.
Hơn nữa, tu luyện Tuyệt Thế Võ Công cũng cần một nguồn năng lượng lớn, sắc mặt của mẫu thân đã khá hơn so với trước kia một chút, không phải vất vả ngày đêm nữa, hơn nữa tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, cơ thể sẽ càng ngày càng tốt lên.
"Mẹ." Ninh Thư ngồi xuống, bà Nhạc cười nói với Ninh Thư: "Con đã về đấy à, chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2633628/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.