Ninh Thư ngủ một mạch đến buổi trưa ngày hôm sau, lúc tỉnh lại tinh thần tràn đầy.
“Song Song ơi, dẫn theo đệ đệ con đến công hội triệu hoán sư thử xem có thể trở thành triệu hoán sư không, bây giờ nó đã sáu tuổi rồi.” Nhạc Hưng nói với Ninh Thư, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi mãnh liệt.
Nếu con trai là triệu hoán sư, như vậy Nhạc gia có thể trở nên hưng thịnh, tỷ đệ đều là triệu hoán sư, có lẽ Nhạc gia có thể thoát khỏi thân phận dân nghèo.
Ninh Thư gật đầu: “Vâng.”
Ninh Thư nắm tay tiểu Đậu Đinh đi đến công hội, Ninh Thư hỏi tiểu Đậu Đinh: “Đệ lo lắng à?”
“Không phải... không lo lắng.” Giọng nói tiểu Đậu Đinh run rẩy, Ninh Thư vừa cười vừa nói: “Mặc dù không thể trở thành triệu hoán sư, dựa vào thực lực bây giờ của tiểu Đậu Đinh, triệu hoán sư bình thường vốn dĩ không phải đối thủ của tiểu Đậu Đinh.”
Bây giờ tiểu Đậu Đinh chỉ cần cho người ta một đấm, yếu ớt một chút, trực tiếp bị đánh ngã.
“Cha hy vọng đệ là triệu hoán sư.” Tiểu Đậu Đinh sắp khóc đến nơi rồi.
Bây giờ triệu hoán sư là hệ thống sức mạnh chủ yếu được công nhận, người người đều lấy làm vinh dự khi trở thành triệu hoán sư, đều lấy làm vinh dự khi triệu hoán ra triệu hoán thú.
Ninh Thư vừa cười vừa nói: “Chỉ cần mạnh mẽ, chỉ cần có thể bảo vệ mình, chỉ cần có thể giết ma thú, có phải triệu hoán sư hay không không quan trọng.”
Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2633622/chuong-1014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.