Chương trước
Chương sau
Triệu Húc hơi nhướn mày, nhìn gương mặt của Chu tiểu nghi, nở nụ cười.

“Cơ thể nàng phục hồi nhanh như vậy ư?” Triệu Húc gắp thức ăn vào bát cho Chu tiểu nghi: “Không khỏe thì đừng cố, cố gắng dưỡng bệnh.”

Chu tiểu nghi đặt đũa xuống rồi quay một vòng, bước chân rất uyển chuyển, hơi phất nhẹ cánh tay áo, đẹp tựa tiên nữ. 

“Hoàng thượng, người xem thần thiếp không sao rồi mà.” Chu tiểu nghi dừng lại: “Thể chất của mỗi người không giống nhau, tần thiếp là tiểu Cường có đánh cũng không chết.”

“Tiểu Cường có đánh cũng không chết?” Triệu Húc hơi nghiêng đầu: “Đây là cái gì?”

“Đây là một loại côn trùng có sức sống vô cùng mãnh liệt, đó là con gián.” Chu tiểu nghi nói, đột nhiên ý thức ra rằng hai người đang dùng bữa, đột nhiên nhắc đến gián làm gì. 

Thực sự là không tinh ý chút nào, càng quan tâm thì càng dễ sảy ra sơ suất, Chu tiểu nghi chuyển chủ đề: “Hoàng thượng, tần thiếp nhảy cho người xem.”

Chu tiểu nghi chuyển động dáng người, nói thật lòng, điệu múa của Chu tiểu nghi không hề sánh được với những vũ nữ chuyên nghiệp, nhưng cô có cơ thể đẹp, khí chất tốt, lúc nhảy múa cũng khiến mê hoặc lòng người.

Chu tiểu nghi di chuyển vài vòng, rồi sà vào lòng của Triệu Húc. 

Triệu Húc vươn tay ôm lấy eo của Chu tiểu nghi, Chu tiểu nghi ngồi lên chân của Triệu Húc, vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng Triệu Húc lại ôm quá chặt, tay còn lại khẽ sờ cằm của Chu tiểu nghi, nâng gương mặt cô lên cao.

Chu tiểu nghi gương mặt đầy thâm tình, ánh mắt kiều diễm, đầy si mê nhìn Triệu Húc.

“Thân thể nàng có thể chịu được không?” Triệu Húc hỏi với giọng trầm ấm. 

Chu tiểu nghi ngại ngùng gật đầu: “Thần thiếp không sao.”

Triệu Húc ôm lấy Chu tiểu nghi đưa về giường, Chu tiểu nghi ôm lấy cổ của Triệu Húc, đầu dựa vào ngực của Triệu Húc, trong lòng thở dài một tiếng rất vui mừng, cuối cùng cũng đã vượt qua được tình cảnh nguy hiểm trước mắt rồi.

Hai người cởi sạch quần áo, Triệu Húc ôm hôn Chu tiểu nghi, tay sờ ra phía sau lưng Chu tiểu nghi, bất chợt đụng vào vết thương, có vết sẹo nhỏ. 

“Vết sẹo này vì trẫm mà có.” Triệu Húc lật người Chu tiểu nghi qua, hôn vào vết sẹo ấy.

Chu tiểu nghi cơ thể cứng đờ, giọng nói có chút rên rỉ: “Hoàng thượng.”

Triệu Húc nhìn chằm chằm vào vết thương, thần sắc có vẻ khó đoán. 

Một đêm kiều diễm.

Ngày hôm sau đến thỉnh an Hoàng hậu, Ninh Thư nói trực tiếp với Chu tiểu nghi: “Không phải cơ thể ngươi vẫn chưa khỏi ư? Nghe nói hôm trước ngươi bị ngất trước cửa Trường Thu cung, làm sao ngươi thị tẩm được?”

Các phi tần khác nhìn với vẻ mặt không cam tâm, vò nát chiếc khăn tay phẫn nộ nhìn Chu tiểu nghi. 

Chu tiểu nghi đã được thị tẩm, trước mặt Ninh Thư có vẻ đắc ý, đứng lên hành lễ với Ninh Thư rồi nói: “Tần thiếp đã khỏe hơn rất nhiều rồi.”

“Thể chất của Chu tiểu nghi đúng là rất tốt, vết thương do đao gây ra chỉ mất nửa tháng đã hồi phục.” Ninh Thư sắc mặt lạnh lùng: “Nếu như đã khỏe rồi, thì hãy hầu hạ Hoàng thượng cho tốt.”

“Hoàng hậu nương nương đã có lời căn dặn, tần thiếp nhất định sẽ hầu hạ Hoàng thượng thật tốt, thay Hoàng thượng khai chi tán diệp.” Vừa nói xong, Chu tiểu nghi cảm thấy những uất ức bấy lâu đã được xả hết ra ngoài. 

Hoàng hậu vẫn giữ phong thái đoan trang hiền hậu, chỉ cần Triệu Húc phong cho cô ta thêm một cấp, thì chắc chắn cô ta sẽ được hệ thống thưởng, có được sự trợ giúp này, thì mục tiêu được sủng ái ở hậu cung của cô ta đương nhiên sẽ nhanh chóng hoàn thành.

Cô ta sẽ từ từ leo lên.

Thị tẩm xong, trong lòng Chu tiểu nghi cảm thấy tràn trề sức mạnh, nghĩ rằng tương lai của cô chắc chắn sẽ tốt đẹp. 

Ninh Thư nhíu mày, chỉ là được thị tẩm thôi mà, có cần phải đắc ý vậy không, lời của đàn ông nói với đàn bà lúc ở trên giường đương nhiên không thể tin được.

Ninh Thư cảm thấy trong lòng Triệu Húc nghi ngờ Chu tiểu nghi, nhất là sau sự việc xảy ra tại yến tiệc Trung thu.

“Nói đến khai chi tán diệp, Hoàng thượng có dặn dò, chuẩn bị một số loại thuốc bổ cho các phi tần, sau này Hoàng thượng sẽ thường xuyên qua lại hậu cung, dặn dò thái y đến khám bệnh cho các phi tần.” Ninh Thư nói với tất cả các phi tần có mặt trong phòng. 

Những phi tần trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, ai cũng mau miệng nói sẽ cố gắng chăm sóc cơ thể, hoàn toàn không thèm để ý đến việc Chu tiểu nghi được thị tẩm ngày hôm qua.

Dù sao thì sau này Triệu Húc sẽ thường xuyên qua lại hậu cung, không ăn được thịt thì cũng uống được chút canh.

Chu tiểu nghi mím môi, ngồi xuống, liếc nhìn Ninh Thư đang ngồi trên cao, rồi sẽ có một ngày, cô ta sẽ được ngồi lên vị trí đó, sau khi cô ta được ân sủng, muốn gì sẽ được nấy. 

Người hiện đại lại có thêm sự trợ giúp của hệ thống sủng ái, lẽ nào không thể địch lại được những nữ nhân thời cổ đại này ư?

Ninh Thư ra lệnh cho những phi tần quay về cung của mình, các phi tần trở về với gương mặt tươi tỉnh.

Trang phi nán lại, lải nhải bên tai Ninh Thư cáo trạng: “Nương nương, thiếp thấy cô ta chỉ được Hoàng thượng thị tẩm một đêm, đã khoa trương đến vậy, không thèm coi nương nương trong mắt nữa rồi.” 

Ninh Thư uống trà, không nói câu nào, trong lòng có chút suy tư về hành động của Triệu Húc.

Triệu Húc thèm khát đến mức thị tẩm một người đang ốm như vậy, hay là Triệu Húc bị Chu tiểu nghi mê hoặc rồi?

Đã biết không dễ đối phó vậy mà, dung mạo xinh đẹp chính là một loại vũ khí nguy hiểm. 

“Nương nương, người thực sự không cảm thấy kỳ lạ hay sao, Chu tiểu nghi ăn được thứ linh đơn gì, sao cô ta có thể hồi phục nhanh như vậy chứ? Bị trúng một đao, lại có thể nhanh chóng hầu hạ được Hoàng thượng, chắc chắn cô ta là yêu tinh đã ăn được linh đơn.” Trang phi đảo mắt đi tới đi lui.

“Linh đơn gì chứ?” Triệu Húc đi tới, nhướn mày hỏi.

Gương mặt Trang phi biến sắc, vội vàng đứng lên hành lễ, Ninh Thư cười nói: “Hoàng thượng, sao hôm nay người bãi triều sớm như vậy?” 

“Không có chuyện gì to tát cả.” Triệu Húc ngồi xuống, cầm cốc trà lên uống một ngụm:, “Hai nàng đang nói chuyện gì, trẫm nghe thấy có nhắc đến linh đơn.”

Trang phi biểu cảm có chút ngượng ngùng: “Thần thiếp không nói gì.”

“Rõ ràng trẫm có nghe được, nàng không thành khẩn, có chuyện gì cứ nói cho trẫm nghe.” Triệu Húc hơi nghiêm mặt: “Có gì trẫm không thể nghe ư?” 

Ninh Thư mỉm cười nói: “Trang phi đang nói đùa, nói là Chu tiểu nghi được trời phù hộ, vết thương nặng như vậy mà lại nhanh chóng bình phục, nói rằng chắc có thần tiên ban tặng cho Chu tiểu nghi linh đơn.”

Trang phi ngẩn người, nàng không hề nói như vậy, nhưng tạm thời cô ta không dám nói gì thêm.

“Linh đơn?”Triệu Húc đang cầm ly trà trên tay đột nhiên dừng lại: “Chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi. Chu tiểu nghi cũng đã nói rồi, nàng ấy có thể trạng rất tốt.” 

“Đúng là thể trạng rất tốt, có điều nữ nhân vốn yếu đuối, Chu tiểu nghi có thể trạng khỏe như vậy, nhất định sẽ sinh cho Hoàng thượng một đứa bé khỏe mạnh.” Ninh Thư vừa cười vừa bình tĩnh nói.

Ngón tay Triệu Húc khẽ chạm lên tách trà, có vẻ suy tư một hồi, nói với Ninh Thư: “Chu tiểu nghi có công hộ giá, hãy thăng bậc cho nàng ấy.”

Ninh Thư: … 

Cơ thể Chu tiểu nghi khỏe mạnh đến mức ám khí cũng không làm gì được, bây giờ lại được Triệu Húc sủng ái rồi sao?

Ninh Thư cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, Trang phi ngồi bên cạnh lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng lập tức cúi rạp đầu, ngón tay khẽ sờ vào khăn tay.

“Hoàng thượng muốn thăng cấp cho Chu tiểu nghi lên thân phận như thế nào?” Ninh Thư hỏi Triệu Húc: “Hiện tại Chu tiểu nghi chỉ là thất phẩm của trẫm, thăng hạng cho nàng ấy lên mỹ nhân tài nhân.” 

Triệu Húc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cho qua thất phẩm, lên chính thất phẩm, phong làm quý nhân.”

Lại được nhảy hai cấp, tốc độ thăng cấp quả là nhanh, chỉ sợ không lâu sau nữa, thì cái chức Hoàng hậu nhất phẩm này sẽ được dâng tặng cho Chu tiểu nghi, à không, Chu quý nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.