Chương trước
Chương sau
Chu tiểu nghi vừa nghe thấy hệ thống sủng phi thông báo có thích khách trong đám vũ nữ, trong lòng đột nhiên có chút vội vàng, đảo mắt nhìn quanh, muốn tìm ra kẻ thích khách to gan đó là ai.

Chu tiểu nghi phát hiện bản thân đang cách rất xa Triệu Húc, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không kịp đến hộ giá, thế nên cô cầm chén rượu trên bàn, đi thẳng về phía Triệu Húc, không thèm quan tâm đến ánh mắt nghi ngờ của mọi người dành cho mình.

“Thần thiếp kính Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương một ly, chúc Hoàng thượng Hoàng hậu vạn sự như ý.” 

Triệu Húc thần sắc có vẻ rất vui sướng, cười và nói: “Xem ra trẫm không thể không uống chén rượu này.”

Triệu Húc nói xong cầm chén rượu lên uống cạn, Ninh Thư cũng nở nụ cười lấy tay che miệng rồi uống cạn.

Chờ đến khi hai người uống xong, Chu tiểu nghi mới uống chén rượu quả của mình, Triệu Húc không nhịn được mà nói: “Uống chậm thôi, nàng uống nhiều như vậy không sợ say hay sao?” 

“Hoàng thương, tần thiếp uống ngàn ly cũng không say.” Chu tiểu nghi nói có chút hơi vấp miệng.

“Ha ha, còn mạnh miệng.” Triệu Húc nhìn vào gương mặt đang đỏ bừng của Chu tiểu nghi.

Các phi tần khách nhìn thấy Chu tiểu nghi đến mời rượu, cũng đều lập tức chạy đến bên Hoàng thượng, ai cũng muốn uống rượu với Triệu Húc. 

Triệu Húc cầm chén rượu lên: “Được rồi, mọi người cùng nâng ly, trẫm sẽ uống cạn chén rượu này.”

Thần sắc của Triệu Húc rất sảng khoái, hướng ánh mắt xuống dưới một lượt, tất cả các mỹ nhân đều đang trành giành được ân sủng, ngoài kia là giang sơn của hắn, đàn ông ai cũng chỉ mong được như hắn.

Lúc Triệu Húc đang uống cạn chén rượu, vũ nữ ở giữa điện lấy ra một con dao găm, hung hăng tiến về phía Triệu Húc. 

Chu tiểu nghi vẫn đang quan sát đám vũ nữ, nhìn thấy cảnh này lập tức hét lớn: “Hoàng thượng cẩn thận.” Sau đó Chu tiểu nghi lao ra cản đao này cho Triệu Húc.

Chỉ trong tích tắc, Ninh Thư kéo tay Triệu Húc lôi về phía mình, khiến Triệu Húc bị ngã khỏi ngai vàng, sau đó dùng chân đá Chu tiểu nghi hướng về phía đao của thích khách đang hướng tới.

Trong ánh đèn nhập nhoạng, mọi người vẫn chưa kịp định thần, chỉ nghe thấy tiếng đao đâm vào da thịt. 

“Hộ giá, hộ giá…” Công công hét lên the thé, thị vệ đứng bên ngoài lập tức xông vào.

“Phụt. Khụ khụ…” Triệu Húc đang uống rượu, đột nhiên bị Ninh Thư kéo tay, rượu sộc thẳng vào trong lỗ mũi, cảm thấy mũi rất cay, nước mắt cũng chảy xuống lã chã.

Vũ nữ thấy không ám sát được Hoàng thượng, lại thêm thị vệ đang xông vào, hoang mang rút con dao đang đâm trên người của Chu tiểu nghi, kề dao vào cổ Chu tiểu nghi và khống chế cô ta: “Các người đừng qua đây, nếu dám bước tới ta sẽ giết chết cô ta.” 

Chu tiểu nghi thần sắc trắng bệch, bị đâm một nhát dao vào lưng, vết thương đau đớn vô cùng, bây giờ lại bị bắt làm con tin.

Chu tiểu nghi gương mặt ngơ ngác, chuyện này không giống như những gì kịch bản viết ra, vốn dĩ cô chỉ định chắn trước mặt Triệu Húc, có ý hộ giá mà thôi, sao lại biến thành cô ta bị biến thành con tin như vậy?

“To gan, ngươi là ai, lại dám cả gan hành thích trẫm.” Triệu Húc lạnh lùng nhìn vũ nữ. 

Ninh Thư nắm lấy tay Triệu Húc, bắt mạch cho Triệu Húc, sức khỏe của Triệu Húc vốn rất tốt, việc không sinh được con không liên quan gì đến sức khỏe của bản thân.

Những người bị mắc chứng không sinh được con cũng khỏe mạnh như người bình thường, không có gì khác cả, nhưng hiện tại nhịp tim của Triệu Húc đang đập rất nhanh, cô hiểu trong lòng Triệu Húc đang vô cùng sợ hãi.

“Hoàng hậu, trẫm không sao, nàng cứ buông trẫm ra.” Triệu Húc quay đầu lại nói với Ninh Thư, sắc mặt của hắn có chút khó coi, ánh mắt nhìn Ninh Thư có vẻ hoài nghi. 

Ninh Thư không nhìn vào mắt của Triệu Húc, gương mặt hốt hoảng nói: “Hoàng thượng không sao thì tốt, không sao thì tốt.”

“Tên cẩu hoàng đế, ta chỉ hận không giết được ngươi, ngươi là tên hôn quân.” Vũ nữ kia gương mặt hung dữ hét lớn vào mặt Triệu Húc.

“Tề gia nhà chúng ta mười mấy người đều bị ngươi giết sạch, phụ thân ta bị người ta vu oan, ta không can tâm, không giết được tên hôn quân nhà ngươi.” Vũ nữ có chút kích động, con dao vẫn đang kề vào cổ của Chu tiểu nghi, cứa một vết nhỏ trên da cổ của cô ta, có chút máu tươi chảy ra. 

Chu tiểu nghi gương mặt càng trắng bệch, vết thương trên vai cộng thêm sự thất vọng vì kế hoạch thất bại và sự trừng phạt của hệ thống, bây giờ lại bị người ta bắt làm con tin, tính mạng chưa chắc đã bảo toàn.

Hoảng sợ, thất vọng, đau đớn…tất cả những cảm xúc này hòa lẫn với nhau, khiến cho Chu tiểu nghi cảm thấy như mình đang bị dày vò trong chảo dầu nóng vậy.

Hoàng thượng liệu có quan tâm đến một tiểu nghi thân phận thất phẩm như cô ta hay không? 

Chu tiểu nghi nhìn về phía Ninh Thư, nếu như không phải Hoàng hậu kéo tay Hoàng thượng, thì người cứu Hoàng thượng là cô ta mới đúng.

Ninh Thư tự nhiên cảm giác thấy ánh mắt của Chu tiểu nghi, ánh mắt nhìn cô có chút không cam tâm và oán trách.

Trong lòng Ninh Thư khẽ cười một tiếng, có gan lấy thân mình ra đỡ đạn cũng để làm gì, trực tiếp kéo người khác ra khỏi chỗ đó không phải là xong rồi ư, còn bày đặt chắn đao cho người ta. 

Bệnh hoạn!

Máu tươi chảy đầm đìa vào ngực, không chảy chút máu thì không thể cứu được người sao?

Bệnh hoạn! 

Lẽ nào kéo tay người khác tránh đi lại mất thời gian hơn là chạy đến đỡ đao cho người ta ư?

Bệnh hoạn!

Ninh Thư nói với vũ nữ với vẻ nghiêm nghị: “Thích khách to gan, mau thả Chu tiểu nghi, mau ngoan ngoãn chịu trói.” 

“Cho dù ta có thả cô ta ra, thì tên hôn quân này cũng sẽ không tha cho ta, Triệu Húc người là một tên hôn quân, giết sạch người nhà ta, ta chỉ hận hôm nay không thể giết chết ngươi.” Ánh mắt vũ nữ ngập tràn sự oán hận nhìn Triệu Húc.

Thần sắc Triệu Húc lạnh lùng, không thèm quan tâm đến lời nói của vũ nữ, ánh mắt khinh bỉ, vẫn thể hiện dáng vẻ cao cao tại thượng.

Làm Hoàng thượng, đương nhiên hắn có quyền giết chết cả một gia tộc. 

“Ngươi có biết phụ thân của ngươi đã làm chuyện gì không, một nữ nhân không hiểu chuyện, lại muốn đến đây báo thù.” Triệu Húc lạnh lùng nói: “Mau bắt lấy ả ta.”

“Không được bước tới, Triệu Húc ngươi quả nhiên là người lòng lang dạ sói, lẽ nào ngươi không quan tâm đến tính mạng của phi tần ngươi hay sao?” Gương mặt vũ nữ chợt biến sắc: “Ngươi giết chết quan đại thần cũng không mảy may quan tâm thương xót, ngươi chính là tên bạo quân.”

Nếu như có thể giết được tên cẩu hoàng đế kia, thì cô ta chết cũng cam lòng, nhưng hiện giờ tên cẩu hoàng đế đó không hề bị một vết trầy xước, cô không cam tâm, không cam tâm phải chết ở nơi đây. 

Triệu Húc không nói gì, nhưng thái độ càng cương quyết hơn, không cần nói cũng hiểu.

Chu tiểu nghi gương mặt tái nhợt, trong lòng vô cùng lo sợ, liệu Triệu Húc có chịu tha mạng cho cô ta không? Cho dù đây không phải là nhiệm vụ do hệ thống giao cho, thì cô ta cũng vẫn không do dự đỡ cho hắn một đao.

Vậy mà hắn lại không hề quan tâm đến sinh mạng của cô ta. 

Chu tiểu nghi nước mắt rơi lã chã, ánh mắt si tình nhìn về Triệu Húc, Triệu Húc nhìn thấy ánh mắt đó của Chu tiểu nghi liền tránh ánh mắt cô.

“Không được làm bị thương Chu tiểu nghi.” Triệu Húc điềm đạm nói với thị vệ.

Chu tiểu nghi trong lòng có chút cay đắng và phẫn nộ, không thể dựa vào loại người này được, chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi, Chu tiểu nghi cầu khẩn hệ thống sủng phi và nói: “Có cách nào có thể giúp tôi thoát khỏi tình cảnh này không?” 

Bởi vì mất máu quá nhiều, Chu tiểu nghi cảm thấy cơ thể lạnh toát, hiện giờ hai người đang dính lấy nhau, vũ nữ lại đang ghìm vào vết thương của cô, khiến cho Chu tiểu nghi càng đau hơn.

“Sử dụng tia điện, hai người đang đứng kề nhau, có thể dùng năng lượng của mình truyền sang cho cô ta, cô ta cũng sẽ cảm thấy tia điện.” Hệ thống sủng phi lạnh lùng nói.

Chu tiểu nghi: … 

Vào thời điểm này, Chu tiểu nghi không biết trong lòng bản thân đang cảm thấy gì, cảm giác khóc không thành tiếng ấy không có lời nào có thể diễn tả được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.