Chương trước
Chương sau
Haiz, Chu tiểu nghi thở dài một hơi trong lòng, theo lý mà nói nàng có được ưu thế tuyệt đối, tại sao lại không thuận lợi như vậy.

Chu tiểu nghi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có lẽ là do mình bộc lộ dã tâm quá sớm, cấp trên có người nào là thích bị thuộc hạ của mình ngày ngày đều nhằm vào vị trí của mình chứ.

Nàng đã đối đầu với Hoàng hậu quá sớm, nóng vội lôi kéo Hoàng thượng tới tiểu viện của mình. 

Nhưng mà không kéo được Hoàng thượng tới tiểu viện của mình thì chằng phải nhiệm vụ cũng bị coi là thất bài rồi sao?

Dù gì cũng thành ra như vậy rồi, chỉ có thể từ từ toan tính thôi.

"Nhiệm vụ tới, đêm nay thị tẩm." Âm thanh máy móc của hệ thống sủng phi vang lên. 

Chu tiểu nghi không kiềm chế được bứt tóc phiền não, có một bà già hung dữ nhìn cô chằm chằm như thế, cô thị tẩm kiểu gì, hơn nữa Trang phi ngã bệnh rồi, toàn bộ phi tần trong Ánh Nguyệt cung đều không được phép thị tẩm.

Nhiệm vụ này hoàn toàn chính là dồn người ta vào thế bí.

"Tiểu nghi, xin đừng làm những hành động bất nhã." Lý ma ma thấy Chu tiểu nghi vò đầu bứt tai, không kiềm chế được lên tiếng nói. 

Chu tiểu nghi nhìn khuôn mặt mụ hổ cái khắp mặt đều là nếp nhăn, mặt lạnh như tiền, mắt sắc như dao liền nghĩ sao còn giữ cái người gớm ghiếc như thế trong cung, cho nghỉ hưu đi thôi, cho bà ta ít tiền rồi đuổi khỏi cung cho lành, sao vẫn còn giữ lại cung làm gì cơ chứ.

Mụ già mặt sắt cứng nhắc này là đáng ghét nhất.

Nếu sau này cô ta có quyền thế rồi, nhất định sẽ đuổi thẳng cổ mụ già này đi cho khuất mắt, cứ lượn lờ trước mặt người ta nhìn ghét cay ghét đắng. 

Nhiệm vụ lần này không phải sẽ lại thất bại chứ.

"Mời Tiểu nghi học tiếp phép tắc trong cung, khi hành lễ eo phải giữ nguyên, nửa người trên phải giữ nguyên, đầu gối hơi gập lại." Lý ma ma nói.

Phiền chết đi được, trong lòng Chu tiểu nghi phiền muốn chết, chỉ mải nghĩ làm cách nào để tối nay được thị tẩm. 

"Nương nương, phu nhân đến rồi." Thu Linh vào trong điện báo với Ninh Thư.

Ninh Thư đặt chén trà xuống: "Mau để mẫu thân vào."

Phó phu nhân mặc trên mình trang phục cáo mệnh, bước vào điện, theo sau bà là một nha hoàn thị nữ mặc quần áo của nha hoàn. 

"Thần phụ thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Phó phu nhân hành lễ với Ninh Thư.

"Mời mẫu thân đứng lên." Ninh Thư vội vàng đỡ Phó phu nhân dậy, nhìn lướt qua nha hoàn bên cạnh Phó phu nhân: "Mời mẫu thân ngồi."

Ninh Thư sai Thu Linh chuẩn bị cho chuẩn bị cho Phó phu nhân một chút bánh điểm tâm và trà xanh. 

"Nương nương, người đã suy nghĩ kĩ càng chưa?" Phó phu nhân hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư dạ một tiếng, nói: "Là nữ tử này sao, ngẩng đầu lên cho bổn cung xem."

Nha hoàn ở sau lưng Phó phu nhân bước ra chính giữa, khom người hành lễ với Ninh Thư: "Dân nữ Liên Y bái kiến Hoàng hậu nương nương." 

Liên Y ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt sáng sủa, kiều diễm. Nữ nhân này chỉ có một đặc điểm là yêu mị, yêu mị và yêu mị.

Con ngươi vừa nhỏ vừa dài trông chẳng khác gì mắt cáo!

Hồ ly tinh! 

Lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này Ninh Thư liền nghĩ ngay tới hồ ly tinh.

"Liên Y lớn lên ở lầu xanh, cũng được đào tạo từ nhỏ từ nơi này." Sắc mặt của Phó phu nhân không được tốt: "Nương nương à."

"Mẫu thân, trong lòng con đã có tính toán cả rồi." Ninh Thư uống một ngụm trà. 

"Liên Y, mau cho Hoàng hậu nương nương xem." Phó phu nhân nói với Liên Y.

"Dạ." Liên Y lập tức giơ chân lên, vươn thẳng lên tới đỉnh đầu.

Sau đó gập người tạo thành một độ cong đáng kinh ngạc, sắc mặt Ninh Thư không chút biến đổi, chẳng khác nào đang xem xiếc. 

"Nương nương, cơ thể Liên Y vô cùng dẻo dai, từ nhỏ đã ngâm mình trong vô vàn thảo dược." Phó phu nhân nói: "Cơ thể bị ngâm thảo dược từ bé, cả đời này cũng không thể mang thai."

"Liên Y vốn dĩ được thanh lâu bồi dưỡng để trở thành kỹ nữ hàng đầu, thần phụ phải bỏ ra một số tiền khá lớn mới mua được nàng ta." Phó phu nhân nói: "Nương nương, hậu cung cũng có phi tần như vậy rồi..."

Phó phu nhân ngừng một lát, Ninh Thư nói với Thu Linh: "Dẫn Liên Y xuống chải đầu rửa mặt." 

"Dạ." Thu Linh dẫn Liên Y lui xuống.

"Nương nương, mượn sói đuổi hổ rất dễ bị sói đả thương." Phó phu nhân lo ngại nói: "Nương nương bây giờ phải sinh cho Hoàng thượng một người kế vị thì mấy nữ nhân trong hậu cung kia mới không vượt mặt được nương nương."

Ninh Thư mím môi, trong lòng dao động. Tại sao cô phải tìm một nữ nhân khác? 

Bởi vì Ninh Thư quá hiểu đức hạnh của đám nam nhân, có mới liền nới cũ, có nữ nhân này có lẽ sẽ khiến Triệu Húc tạm thời không ngó ngàng tới Chu tiểu nghi nữa.

Bời vì cô không phải là Phó Uyển Tuệ nên hoàn toàn không thèm để ý tới nam nhân Triệu Húc kia, nhưng mà hậu cung này đã nhiều nữ nhân lắm rồi, cô vẫn còn phải thay Triệu Húc tìm nữ nhân sao?

"Liên Y trên người có vũ khí bí mật, từ nhỏ đã được chăm sóc huấn luyện trở nên như ngày hôm nay nên am hiểu sâu sắc tâm lý của nam nhân, bởi vì hiểu rõ vận mệnh của mình nên nàng ta nói mình có thể hầu hạ Hoàng thượng tốt hơn hàng vạn người trong lầu xanh." 

"Uyển Tuệ, nữ tử như vậy thực ra rất đáng sợ." Phó phu nhân nói: "Để tồn tại, nàng ta có thể làm bất cứ chuyện gì, không giống những nữ tử, phu nhân danh môn như chúng ta bị muôn vàn phép tắc trói buộc. Bọn họ không có những thứ gọi là tôn nghiêm hay danh dự, tất cả những điều họ làm chỉ là để tiếp tục sống và lấy lòng nam nhân."

Ninh Thư thở dài một cái: "Chúng ta đều đang lấy lòng nam nhân, chúng ta được sinh ra là để phụ thuộc vào nam nhân."

"Cho nên điều nương nương phải làm là gây cho mình một vốn liếng yên thân gửi phận, hiện tại Hoàng thượng vẫn chưa có người nối dõi, trong hoàng cung này thì đứa con là tài sản quan trọng nhất, nương nương, đừng quá coi trọng sủng ái làm gì." 

Phó phu nhân nhìn Ninh Thư: "Nương nương, người tự quyết định nên hay không nên giữ lại Liên Y."

Ninh Thư không nhịn được ôm lấy tim trong ngực, cơ thể này đang kháng cự lại chứ đâu có tình nguyện làm như vậy.

Đúng là nữ nhân mà! 

Ninh Thư nói với Phó phu nhân: "Vậy người mang Liên Y về đi."

"Nương nương, làm như vậy là đúng." Phó phu nhân nói: "Nữ tử trong hậu cung đều là khuê nữ danh môn, đường đường chính chính được tuyển chọn vào cung. Nương nương bây giờ lại dẫn một nữ tử làng chơi đến, điều này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nương nương. Nương nương là mẫu nghi thiên hạ, là tấm gương sáng cho các nữ tử trong thiên hạ noi theo, nhất cử nhất động phải cẩn trọng, không để kẻ khác bắt được khuyết điểm."

"Mẫu thân, nữ nhi nhớ kĩ rồi." Trên người cô đang gánh vác danh tiếng hàng trăm năm của Phó gia, hết thảy mọi người nơi hậu cung này đều đang nhìn chằm chằm vào cô. 

Ở vào địa vị như vậy, hoàn toàn không được có tư tình nhi nữ.

Phó Uyển Tuệ có đủ tư cách của một mẫu nghi thiên hạ, giữa việc phải chia sẻ phu quân với những nữ nhân khác trong hậu cung và việc bị đuổi về nhà phụ mẫu, Phó Uyển Tuệ lựa chọn bảo vệ thanh danh của mình.

Ninh Thư có ý định kéo Triệu Húc xuống khỏi ngai vàng nhưng sau đó lại nhận ra một vấn đề, đó là cô hoàn toàn không có người kế thừa ngai vàng, ở hậu cung này không có lấy một Hoàng tử. 

Ninh Thư cũng nghi ngờ hậu cung không có con là do Triệu Húc cố tình gây ra, nếu có con quá sớm, những đứa trẻ này lớn lên sẽ đe dọa tới ngôi vua của hắn, mà cũng khiến phi tần sinh được con trai sẽ nảy sinh lòng dạ khác.

Cho đến bây giờ Ninh Thư vẫn chưa nhìn ra Triệu Húc là người như thế nào, nghe nói hắn là một bậc đế vương rất có năng lực.

Ngoại trừ đoạn tình cảm với Chu tiểu nghi ra, chưa hề thấy hắn mở lòng với ai, nữ nhân trong hậu cung đối với hắn mà nói đa phần là để ôm ấp, tiêu khiển, lăn lộn cho khuây khỏa tinh thần. 

Hậu cung thuộc về hoàng đế nhưng hậu cung tuyệt đối không được tùy tiện chi phối tâm tư của hoàng đế.

Tâm tư của vua sâu thẳm như đại dương, gần vua như ở gần cọp quả không sai chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.