Chương trước
Chương sau
Căn nguyên linh hồn còn quý hơn lực linh hồn, vừa nghe thấy phải rút căn nguyên linh hồn, Ninh Thư liền quay đầu đi.

Linh hồn là căn bản, căn nguyên linh hồn là nguồn gốc của linh hồn, Ninh Thư không muốn mất đi căn nguyên linh hồn của mình.

Bây giờ mà mất đi, về sau lấy cái gì mà bù đắp đây. 

Ninh Thư vẫn luôn sợ người khác lấy đi linh hồn làm việc bất lợi đối với cô, lực linh hồn có thể bị chiếm đoạt, như vậy căn nguyên linh hồn cũng có thể bị chiếm mất.

Cũng không biết chợ đen này là ai lập ra, tùy tiện xuất hiện trong không gian ảo, mà không bị tiêu diệt.

Trong phòng giao dịch không tra ra được tin tức của căn nguyên thế giới, Ninh Thư định đến một số cửa hàng hỏi thử. 

Ninh Thư vào cửa hàng, tùy tiện mua một ít đạo cụ, hỏi chủ quán có căn nguyên thế giới hay không.

Chủ quán vừa nghe thấy căn nguyên thế giới, liền mỉm cười nói: “Cô gái, chúng tôi chỉ là làm ăn nhỏ, loại đồ như căn nguyên thế giới quán tôi không có.”

“Cô có thể đến phòng giao dịch hỏi một thử, nếu không gấp thì có thể đến không gian tầng trên hỏi một chút.” Chủ quán nói với Ninh Thư. 

“Cảm ơn.” Ninh Thư mỉm cười, ra khỏi cửa hàng.

Ninh Thư thở dài, hỏi 2333: “Ngươi nghĩ ở đâu mới có căn nguyên thế giới.”

“Điều này ta cũng không biết, cách tồn tại của căn nguyên thế giới cũng khác nhau, có thể là một cái cây, một thần khí, một mặt hồ, cũng có thể là một tảng đá, không phải thế giới nào cũng có căn nguyên đơn giản biến thành phức tạp.” 

“Đầu tiên một thế giới sẽ tạo ra năng lượng căn nguyên mà bản thân cần, có thể sẽ từ căn nguyên thế giới đơn giản biến thành phức tạp, nhưng cũng có thế giới chỉ cần năng lượng căn nguyên đủ để thỏa mãn yêu cầu bản thân thì sẽ không bị biến từ căn nguyên thế giới đơn giản thành phức tạp nữa, cũng có thế giới sẽ biến từ đơn giản thành phức tạp, cho nên loại vật này có thể gặp được hay không phải xem… vận may, vận may của cô, ╮(╯▽╰)╭.”

Ninh Thư: …

Đúng là sự thật làm cho người ta tuyệt vọng mà. 

Ninh Thư cũng lười đi loanh quanh trong không gian ảo, có thời gian ở đây, thà trở về tu luyện còn hơn.

Đợi đã, Ninh Thư đột nhiên nghĩ đến một việc, chính là hiện giờ cô đã trở thành nhiệm vụ giả cao cấp rồi, về sau nhiệm vụ càng ngày càng khó, cô phải nghĩ biện pháp để cho mình càng thêm trầm tĩnh hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc trước Ninh Thư luôn cảm thấy hào quang bình tĩnh không có tác dụng gì, theo sự lớn mạnh của linh hồn, thì hào quang bình tĩnh dường như không còn tác dụng. 

Trong khi làm nhiệm vụ, có lúc Ninh Thư không thể khống chế được cảm xúc, đều là bản thân tự niệm Thanh Tâm chú.

Ninh Thư quay trở lại cửa hàng, xem xem có đạo cụ gì có thể khiến người ta bình tĩnh không.

Ninh Thư xem xét đạo cụ, chủ quán giới thiệu cho Ninh Thư một loại đạo cụ: “Đây là thuốc an thần.” 

Ninh Thư: →_→

Tại sao lại gọi bằng cái tên này, thuốc an thần chính là một viên trân châu của tràng hạt loại vừa, nó tỏa ra mùi hương khiến lòng người yên tĩnh, mùi giống như bạc hà.

“Cái này bán như thế nào?” Ninh Thư hỏi. 

“50 công đức” Chủ quán xòe bàn tay.

“Đắt quá.” Sao bây giờ cái gì cũng dùng công đức để đổi vậy, có thể dùng điểm để đổi không.

“Nếu như dùng điểm thì sao?” Ninh Thư hỏi. 

“Mười triệu.” Chủ quán nói.

Ninh Thư: “Phụt...”

Mẹ kiếp, tỉ lệ bao nhiêu đây, gấp năm trăm lần sao, điểm chẳng đáng giá gì cả. 

“Tiểu cô nương, đạo cụ tốt một chút đều dùng lực tín ngưỡng và công đức để đổi, hơn nữa đạo cụ dùng công đức và lực tín ngưỡng để đổi vĩnh viễn thuộc về mình, dù tham gia nhiệm vụ đặc biệt hay nhiệm vụ thực tập kiểm tra cũng sẽ không bị tước đoạt.”

“Đồ có thể dễ dàng lấy được như điểm, đương nhiên không đáng giá rồi, hơn nữa đồ dùng điểm để đổi, lúc nào cũng có thể bị hệ thống thu hồi.”

Ninh Thư đập đập ngực, thực sự là đắng lòng mà. 

“Đắt quá, giảm một chút đi.” Ninh Thư cò kè mặc cả.

Chủ quán không giảm giá cho Ninh Thư, chỉ cho Ninh Thư một ít đồ chơi nhỏ.

Ninh Thư đồng ý, mình cần vật này. 

Ninh Thư nhận lấy thuốc an thần, lập tức cảm giác có một luồng khí thanh mát chảy vào linh hồn, khiến tâm trí sảng khoái.

50 công đức coi như đáng giá, hữu dụng hơn hào quang bình tĩnh.

Ninh Thư trở lại không gian hệ thống, bản thân có thuốc an thần, vậy thì hào quang bình tĩnh cũng không cần dùng nữa, thật lãng phí. 

“Cửa hàng hoán đổi của hệ thống có thể thu hồi mấy thứ này.” 2333 nói.

Ninh Thư nhíu mày, cảm giác 2333 quan tâm quá, quan tâm đến mức làm cho cô rợn cả tóc gáy, có hỏi có đáp đâu phải là 2333.

Miếng ngon chẳng bao giờ tự đưa đến mồm. 

Ninh Thư mở ra cửa hàng hoán đổi của hệ thống, bán hào quang bình tĩnh, đương nhiên giá cả không cao, troll người khỏi cần nói rồi.

“Bắt đầu nhiệm vụ đi, xem người ủy thác.” Ninh Thư nói với 2333.

“Được.” 2333 trả lời: “Lần này làm nhiệm vụ của hệ thống đi.” 

Thì ra nó đang chờ điều này, Ninh Thư gật đầu: “Vậy làm nhiệm vụ hệ thống đi.”

Không gian dần xuất hiện một người phụ nữ, người phụ nữ này mặc cung trang hoa lệ, thêu hình phượng hoàng bay lượn, phượng hoàng trông rất sống động, kim tuyến đong đưa theo trang phục, toát lên sự lộng lẫy, phượng hoàng như đang bay lên.

Ung dung quý phái khiến người khác không dám nhìn gần. 

Ninh Thư nhìn thấy một thân cung trang, Hoàng hậu!

Cuối cùng cũng có một thân phận cao quý rồi, Ninh Thư đứng thẳng lưng, “Xin chào.”

“Bổn cung cần nghịch tập.” Phó Uyển Tuệ duyên dáng đứng ở đó, dáng người yểu điệu, cao quý trang nhã. 

Ninh Thư gật đầu: “Được, cô có tâm nguyện gì?”

“Ta hy vọng có thể khiến Hiền phi chết, muốn Hiền phi biến mất.” Giọng Phó Uyển Tuệ có chút âm u.

“Cô là Hoàng hậu, việc khiến một phi tần biến mất chẳng phải rất dễ ư!” Ninh Thư nhíu mày nói, trong lòng hơi hiểu ra, có lẽ Hiền phi là hệ thống sủng phi. 

Phó Uyển Tuệ nhíu mày, biểu cảm khổ sở, nói: “Hoàng hậu như bổn cung có phải rất bất lực hay không, ngay một phi tử cũng không giải quyết được.”

“Ngược lại còn làm cho Hoàng thượng giải tán hậu cung, từ nay về sau đời này kiếp này hai ta chung bước.”

Ninh Thư:... 

Kỳ thực cũng được xem là câu chuyện tình yêu cảm động.

“Thế phi tử của hoàng đế thì sao?” Ninh Thư hỏi.

“Ừ, Hiền phi nói mình là người hiền lành, không đành lòng để chúng ta ở hậu cung cô đơn không chỗ nương tựa, nên đuổi chúng ta về gia tộc.” Phó Uyển Tuệ khổ sở nói. 

Ninh Thư:...

Hoàng đế trả cả thê tử lẫn tiểu thiếp của mình về nhà ư?

Các đại thần sẽ đồng ý sao?! 

“Cho nên tâm nguyện của ta chính là khiến Hiền phi biến mất.” Phó Uyển Tuệ nói, linh hồn run rẩy.

Ninh Thư gật đầu, nhiệm vụ này cô nhất định tiếp nhận, 2333 đã lải nhải bên tai lâu lắm rồi.

“Đổi mệnh cần phải hiến lực linh hồn, cô chắc chắn?” Ninh Thư hỏi. 

“Ta đồng ý hiến 50% lực linh hồn.” Phó Uyển Tuệ nói.

“Ta nhận nhiệm vụ này.”

Phó Uyển Tuệ dần dần biến mất trong không gian  hệ thống. 

Ninh Thư quyết định tìm hiểu rõ hoàn cảnh trước, nhỡ may gặp phải tình huống gì, không thể tiếp nhận kịch bản, lại bị ngơ ngác.

Phó Uyển Tuệ thân phận cao quý, là Hoàng hậu của triều Càn Long, con gái Thái sư, gả cho Hoàng tử Triệu Húc ở tuổi cập kê.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.