Chương trước
Chương sau
Nếu như là con trai, thì chắc là họ sẽ không nỡ để nó khóc như vậy? Không hề dỗ dành một chút nào, trẻ con mà khóc quá nhiều thì sẽ mắc bệnh đấy.

Trong lòng Ninh Thư nảy ra một cảm giác trước đây chưa từng có, con người sống vì sự sinh sôi nảy nở, thế nhưng nếu như kế thừa dòng máu của cái gia đình này thì có ích gì chứ?

Máu lạnh và hám lợi. 

Đừng nói đến việc vì cả nhân loại, đến cuộc sống của bản thân còn không lo nổi thì nói gì đến nhân loại cơ chứ.

À, mọi người đều được sinh ra như vậy cho nên họ phải sống như vây, kiềm chế, chịu đựng, nhẫn nhịn đến mức chai sạn đi, cuối cùng cuộc đời cũng kết thúc rồi.

Chết rồi được chôn ở chỗ có phong cảnh tốt thì cả đời này cũng thỏa mãn rồi. 

Ninh Thư giơ bình hoa lên giằng co với người nhà họ An, bọn họ dùng huyết mạch của mình để uy hiếp người ngoài như cô.

Lợi dụng tình yêu thương của người mẹ dành cho con cái mình.

Sức chịu đựng của Ninh Thư lại bị thay đổi, cô vẫn nhìn ba người bọn họ, rồi đặt chiếc bình hoa xuống và nói: "Các người đưa đứa bé đây cho tôi trước đã, nó khóc ghê quá." 

Đức bé nấc nghẹn đến mức gương mặt đỏ bừng lên.

An Kim Vĩ vịn lấy tường đứng dậy, mắt của hắn bị rách rồi, trên mặt toàn là dấu móng tay của Ninh Thư, nhìn hắn thật là thảm hại.

"Cô không được nhúc nhích, tôi phải trói cô lại trước đã, nếu không lỡ như cô nổi điên làm tổn thương đứa bé thì sao." An Kim Vĩ cong mông lên, động tác của hắn có chút kỳ dị. 

"Người mắc chứng trầm cảm sau sinh sẽ làm tổn thương trẻ con, hơn nữa cô lại còn điên như vậy, tôi không yên tâm được." An Kim Vĩ nói.

Cảnh tượng đàm phán bây giờ đúng thật là... vừa buồn cười vừa thảm thương.

"Để tôi dỗ con cái đã." Ninh Thư bình tĩnh nói: "Bây giờ tôi rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh." 

Ninh Thư cảm thấy cổ chân của mình rất đau, cô cúi xuống nhìn, chỗ bị An Kim Vĩ cào đang nhỏ máu, máu chảy từ cổ chân xuống giày.

Ninh Thư cảm thấy trong giày rất ẩm ướt.

"Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cô, ai mà biết được cô có tự nhiên phát điên lên không." An Kim Vĩ lạnh lùng nói, đồng thời đứng chắn trước mặt mẹ hắn, hắn đứng chặn trước mặt người mẹ và con gái mình để đề phòng Ninh Thư cướp lấy đứa bé. 

Ninh Thư không thể nhìn thấy đứa bé, cô chỉ nghe thấy tiếng khóc khàn khàn của nó.

"Trương Ninh, nếu như bây giờ cô đã tỉnh táo lại rồi, vậy thì chúng ta nói chuyện ly hôn đi." An Kim Vĩ nói: "Cô không phù hợp với tôi."

Gương mặt Ninh Thư không hề biến sắc, vì đứng mà chân hơi đau nên cô liền ngồi xuống sô pha. 

Cơ thể Ninh Thư khẽ cử động, người nhà họ An không nhịn được mà lùi về phía sau một bước, xem ra trong lòng họ rất sợ cô nổi điên lên.

"Ly hôn ư, tại sao phải ly hôn?" Ninh Thư vén tóc, bày ra gương mặt vô tội: "Anh nói ly hôn thì có thể ly hôn đấy à."

"Nói cho anh biết, căn cứ vào luật hôn nhân và gia đình, trong thời kỳ người vợ mang thai và sau khi sinh đẻ một năm, hoặc là người vợ bị sảy thai trong vòng nửa năm, người chồng không được phép đệ đơn ly hôn, nếu anh có đệ đơn thì toà án cũng sẽ không thụ lí." 

Ninh Thư chỉ tay về phía mình: "Nếu như tôi đệ đơn thì toà án mới giải quyết."

Ninh Thư ngồi bắt chéo hai chân: "Hơn nữa, bây giờ tôi còn mắc chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng, anh nghĩ xem anh có thể ly hôn được không?"

Muốn ly hôn là ly hôn ư, giống như vứt bao quần áo cũ đi à, không thể phục dịch anh thì anh vứt bỏ ư, đúng là không hề có chút tình người nào cả. 

Hai người cũng đã kết hôn được hai năm rồi, vậy mà chưa thấy An Kim Vĩ mua cho Trương Ninh bất kỳ một thứ gì, kể cả sinh nhật cũng không hề thấy hắn tặng gì.

Những thứ này đều là thứ bên ngoài, có hay không không quan trọng đến vậy, thế nhưng đến một câu em đã vất vả rồi An Kim Vĩ cũng chưa từng nói với Trương Ninh, cứ làm như chuyện đương nhiên.

"Cô..." An Kim Vĩ có chút khiếp sợ nhìn Ninh Thư: "Sao cô lại biết những điều này?" 

An Kim Vĩ không hề biết đến những thứ này, hắn chỉ cho rằng muốn ly hôn thì ly hôn thôi, không hề nghĩ rằng nó sẽ phiền phức như vậy, chẳng nhẽ vẫn phải chịu đựng người phụ nữ điên này thêm một năm nữa ư?

Đừng nói là một năm, đến một ngày hắn cũng không muốn chịu đựng, đừng nói đến một ngày, chỉ cần ở cùng với người phụ nữ điên này dưới một mái nhà đã khiến hắn thấy khó chịu rồi.

Thực sự phiền chết đi được. 

Ninh Thư cười ngượng ngùng với An Kim Vĩ: "Bởi vì sợ anh sẽ ly hôn với tôi, cho nên tôi đã đọc tài liệu về tất cả các mặt của chuyện này rồi."

An Kim Vĩ thấy Ninh Thư cười với mình, hắn buồn nôn vô cùng, cho dù bây giờ cô cười rất đẹp nhưng vẫn chỉ là một kẻ điên thôi, hơn nữa vốn dĩ người phụ nữ này cũng không phải quá xinh đẹp.

An Kim Vĩ dời mắt khỏi Ninh Thư, sau đó tức giận nói: "Thế cô muốn như nào? Làm thế nào thì cô mới chịu ly hôn." 

Ninh Thư lạnh lùng nói: "Đưa con cho tôi trước đã, nếu con của tôi khóc đến mức nghẹt thở thì tôi không dám bảo đảm là mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu."

"Không được." An Kim Vĩ không thèm nghĩ mà từ chối luôn: "Nếu như cô đồng ý ly hôn thì tôi sẽ đưa con cho cô."

Ninh Thư:... 

"Kim Vĩ à, cho dù có chết tôi cũng sẽ không ly hôn với anh." Ninh Thư không đòi đứa bé nữa.

An Kim Vĩ bị thái độ vô lại của Ninh Thư làm cho tức đến nỗi gân xanh trên trán hằn lên: "Nhưng tôi rất ghét cô, tôi không muốn sống cùng cô."

Ninh Thư phất tay, lời nói thành khẩn như bà cụ non: "Đừng có buông thả như thế, hôn nhân không phải là trò đùa, đưa con cho tôi rồi chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng." 

An Kim Vĩ:...

Người phụ nữ điên!

Mỗi lúc một kiểu. 

An Kim Vĩ xoa trán, hắn quay đầu nói với mẹ mình: "Đưa con cho cô ta đi."

"Không được, trừ khi cô ta đồng ý ly hôn." Mẹ của An Kim Vĩ ôm chặt đứa bé.

"Mẹ cứ đưa cho cô ta trước đi." An Kim Vĩ nhìn bộ dạng thảnh thơi, hai chân ngồi bắt chéo của Ninh Thư, giọng nói của hắn lộ ra vẻ nóng nảy, mất kiên nhẫn. 

"Đưa cho cô ta, tưởng là bảo vật gì à." Bố của An Kim Vĩ tức giận nói với vợ của mình, vẻ mặt của ông ta tràn đầy sự chán ghét giống hệt như con trai mình, rõ ràng là ông ta không hài lòng với việc Ninh Thư gây sự.

Mẹ của An Kim Vĩ liếc nhìn Ninh Thư, bà ta hơi sợ nên không dám đi về phía cô, dù sao thì lúc nãy cũng bị Ninh Thư đấm cho một cái rồi, bây giờ mắt bà ta vẫn còn đang rất đau.

"Con đưa cho cô ta đi, mẹ không cần một đứa con dâu thế này." Mẹ của An Kim Vĩ đưa đứa bé cho hắn. 

"Mẹ, làm sao mà con qua đó được." Vì bị người phụ nữ điên này đá trúng cho nên bây đau đến nỗi không thể đi được.

Mẹ của An Kim Vĩ không còn cách nào khác đành phải tiến lại đưa con cho Ninh Thư, đưa xong bà ta lập tức đứng cách xa Ninh Thư vì sợ sẽ bị cô đấm cho một cái nữa.

Ninh Thư vỗ vỗ vào lưng rồi dỗ dành đứa bé, chắc là ngửi thấy mùi của mẹ nên nó ngừng thút thít, Ninh Thư truyền cho đứa bé một ít kình khí, rồi dỗ nó ngủ. 

Ba người nhà họ An nhìn Ninh Thư mà không hề nhúc nhích.

Xé toạc da mặt, xé toạc cả quan hệ vợ chồng, Trương Ninh và An Kim Vĩ còn không bằng người xa lạ, hơn nữa còn ghét bỏ lẫn nhau hơn những người lạ.

Ninh Thư lẩm nhẩm Thanh Tâm chú, chỉ một lúc sau đứa bé đã ngủ ngon lành rồi. 

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn ba người họ, ba gương mặt lạnh lùng, bọn họ cảnh giác nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư bế đứa bé đứng dậy, An Kim Vĩ liền nói: "Chúng ta nói chuyện..."

An Kim Vĩ chưa kịp nói xong thì đã sững sờ nhìn người phụ nữ điên kia bế đứa bé chạy thật nhanh. 

Lại phát bệnh rồi ư?

An Kim Vĩ cố chịu đựng sự đau đớn phía dưới chân mà đuổi theo Ninh Thư.

Ninh Thư leo cầu thang chạy lên tầng thượng của tòa nhà, ba người nhà họ An đuổi theo phía sau cô. 

Ninh Thư vừa chạy vừa cởi giày, khiến cho vết máu lấm lem khắp chân, sau đó cô lại xõa tóc ra, mái tóc của cô lộn xộn như ổ gà vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.