Chương trước
Chương sau
Người đàn ông này vốn dĩ cũng không để ý đến Trương Ninh vợ mình mà vẫn đi làm, nếu như bây giờ cô chất vấn hắn…

E rằng hắn sẽ nói rằng, nếu hắn không đi làm thì lấy gì mà nuôi cô.

Giống như kiểu có việc làm thì ghê gớm lắm ấy, có thể ngồi tít trên cao mà xem thường cô. 

Nếu hắn không nuôi nổi gia đình thì lấy vợ làm gì, sinh con làm gì chứ.

An gia chẳng qua là muốn có một đứa bé để nối dõi tông đường mà thôi, họ không hề đặt Trương Ninh vào vị trí bình đẳng, hơn nữa ở nhà Trương Ninh "không hề làm gì", chỉ sống nhờ vào An Kim Vĩ.

An Kim Vĩ thấy Ninh Thư cứ nhìn chằm chằm mình, ánh mắt hắn có chút sắc nhọn, hắn không được tự nhiên lắm mà hỏi cô: "Còn đau không?" 

"Đau gì chứ, có thuốc giảm đau rồi." Mẹ của An Kim Vĩ lập tức nói: "Không biết tiết kiệm cho gia đình gì cả."

An Kim Vĩ mím môi mà không nói gì, sau đó hắn nhìn đứa trẻ đang nằm trên chiếc giường bên cạnh, vươn ngón tay chạm vào mặt nó, sắc mặt hắn hiện lên chút vui vẻ.

An Kim Vĩ ở lại phòng bệnh một chút, sau đó hắn cúi đầu xem đồng hồ, rồi nói rằng mình còn phải đi làm, còn dặn dò Ninh Thư phải nghỉ ngơi thật tốt. 

Một người đàn ông lạnh lùng, cả nhà chồng đều lạnh lùng!

Những người trong nhà này đều lạnh lùng, ích kỷ hết.

Không đúng, bọn họ chỉ thờ ơ với mỗi mình Trương Ninh mà thôi. 

Mục đích tồn tại của Trương Ninh chính là để sinh con, nuôi con, dạy dỗ con, còn phải giúp An Kim Vĩ giải quyết nhu cầu sinh lý nữa, ngoài những việc đó ra cô không hề có cuộc sống riêng của bản thân, cũng không cần một cuộc sống độc lập gì hết.

Bên ngoài nhìn vào có thể nghĩ rằng đây là một cuộc hôn nhân thích hợp, nhưng thực ra bên trong khổ sở thế nào chỉ có một mình Trương Ninh biết.

Ninh Thư thầm niệm Thanh Tâm chú, tâm trạng cô bình tĩnh lại hơn một chút, sau đó cô bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, chỉ có điều là linh khí ở thời hiện đại rất ít ỏi, hơn nữa bệnh nhân còn tập hợp rất đông trong bệnh viện cho nên linh khí lại càng ít. 

Ninh Thư tu luyện cả đêm mới có thể luyện ra một chút kình khí yếu ớt, đây còn là sự duy trì và gia tăng giữa sức mạnh và Tuyệt Thế Võ Công.

Linh khí quá ít.

Ninh Thư dùng toàn bộ kình khí để chữa trị vết mổ ở bụng. 

Thật sự rất đau.

Muốn đi vệ sinh cũng phải từ từ bò dậy, hoàn toàn không dám dùng lực ở phần bụng.

Ninh Thư không hề nghĩ tới có ngày mình lại yếu ớt mỏng manh đến như vậy. 

Cơ thể này đã mắc chứng trầm cảm sau sinh, ù tai, chán ăn, mất sữa, thế nhưng mẹ của An Kim Vĩ vẫn không cho Ninh Thư để đứa bé ăn sữa ngoài.

Bà ta nói sữa bột mấy trăm tệ một hộp, đắt chết đi được, sữa mẹ ít, không đủ cho đứa bé bú nhưng vẫn không cho mua sữa ngoài.

Ninh Thư chỉ muốn chửi ầm lên, nhưng mà trong tay cô không hề có một tí tiền nào. 

Tiền lương của An Kim Vĩ, cô chưa bao giờ được giữ, mua một chút thức ăn cũng phải ngửa tay xin mẹ hắn.

Nền tảng kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, không thể độc lập kinh tế làm sao có thể giữ được uy nghiêm.

Mỗi ngày Ninh Thư đều cố gắng ép bản thân ăn nhiều một chút, hơn nữa những món ăn này đều được mua ở cửa hàng bên ngoài bệnh viện, không biết có đảm bảo vệ sinh hay không, chứ không hề có chất dinh dưỡng gì cả, đến canh cũng nhạt nhẽo. 

Như thế này làm sao có thể đủ sữa, mọi người cứ nghĩ cô là thiên kim tiểu thư nên mới đột ngột đòi cắt sữa cho đứa bé ăn sữa ngoài, thật nhục nhã, Ninh Thư thật muốn che mặt mà chạy.

Bây giờ cô cảm thấy hơi hối hận vì nhận nhiệm vụ này rồi.

Sự giày vò và đau khổ ở đây khiến Ninh Thư bỗng nhiên hiểu ra vì sao mà những người nhận nhiệm vụ lại giết chết toàn bộ người trong gia đình rồi. 

Lúc đứa trẻ được sinh ra, mẹ của An Kim Vĩ chỉ đến bệnh viện nhìn nó một chút, sau đó bà ta trở về nhà đánh cờ, đánh bài cùng những người hàng xóm quanh đó.

Mẹ của An Kim Vĩ cũng không vừa lòng khi phải chăm sóc đứa cháu gái này, Ninh Thư phải để đứa bé ngủ cùng với mình, chuyện lần này khiến cho Ninh Thư có thể thấy được một người phụ nữ độc ác và lạnh lùng từ trong xương tủy.

Bà ta lại có thể đối xử với cháu gái ruột của mình như vậy, bà ta cũng là phụ nữ mà. 

Nằm viện được 3 ngày, mẹ của An Kim Vĩ tức mẹ chồng cô bắt cô xuất viện, ba ngày chưa thể cắt chỉ, nhưng bà ta đã bắt cô về nhà ở cữ.

Nằm viện chính là đốt tiền đấy.

Ninh Thư nằm trên giường nhưng không hề nhìn bà ta, bác sĩ nói phải cắt chỉ rồi mới được xuất viện, bà ta bảo muốn cô nhanh chóng xuất viện để nghỉ ngơi nhưng lại liên tục lẩm bẩm phí tiền. 

Không biết có phải vì hành động hù dọa  lần trước của mẹ An Kim Vĩ  hay không mà Nam Nam cứ khóc mãi không thôi, nó cứ khóc suốt đêm.

Việc đó khiến cho những người ở giường bên cạnh có ý kiến, do đó mẹ của An Kim Vĩ lại càng mất bình tĩnh, bà ta thẳng thừng mắng đứa bé gây chuyện.

Ninh Thư nhờ bà ta thay tã và rửa mông cho đứa bé để tránh nước đái thấm vào da nó. 

Nhưng bà ta không đồng ý.

Ninh Thư nghi ngờ rằng đứa bé này có phải la cháu gái của bà ta hay không, tâm địa bà ta thế nào thì mới có thể khinh thường và mất bình tĩnh với cháu gái mình như vậy chứ.

Đây chính là đứa bé có quan hệ máu mủ với bà ta đấy. 

Chỉ vì Nam Nam không phải là một bé trai ư?

Đã là thời đại nào rồi mà còn có cái tư tưởng trọng nam khinh nữ như vậy chứ, mẹ của An Kim Vĩ chính là người tôn thờ tư tưởng phong kiến mất rồi.

Lúc An Kim Vĩ đến thăm Ninh Thư và Nam Nam, nó khóc đến nỗi hắn đau cả đầu, cho nên hắn ta không đến gần giường nữa. 

Mỗi lần An Kim Vĩ đến bệnh viện, mẹ hắn đều bắt hắn về, bà ta nói rằng ngày mai hắn còn phải đi làm cho nên không thể vất vả quá được.

Do đó, mỗi ngày An Kim Vĩ chỉ đến một chút xem như hoàn thành một nhiệm vụ thôi, đến bệnh viện nhìn một chút là được rồi.

Ninh Thư hít sâu, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt nên nằm nghiêng lại dỗ đứa bé, miệng thầm niệm Thanh Tâm chú, hy vọng có thể làm sự hoảng sợ của đứa bé nguôi đi một chút. 

Ninh Thư niệm đến nỗi rơi cả nước mắt, cô không hề nghĩ tới chuyện khóc nhưng nước mắt cứ thế rơi xuống, tâm trạng cô bi thương, chán nản như không thể nhìn thấy mặt trời sau những đám mây đen vậy, xua đuổi cũng không tan.

Ninh Thư nhếch môi, cố gắng nở nụ cười, cho dù có khóc cũng phải cười mà khóc, sự mệt mỏi trên cơ thể đã lan ra cả tinh thần và linh hồn rồi.

Cô tuyệt vọng như thể trúng độc vậy, đã xâm chiếm cơ thể còn xâm chiếm cả tâm hồn nữa. 

Ninh Thư ngâm nga Thanh Tâm chú, một tay vỗ nhẹ lên đứa bé.

Đứa bé khóc đến nỗi nấc lên, rồi sau đó thiếp đi lúc nào không hay.

Sau khi đứa bé đã ngủ, Ninh Thư mới nhắm mắt lại tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. 

Nếu không có sức khỏe thì làm cái gì cũng uổng công, mồ hôi trên người Ninh Thư chảy ròng ròng, hơn nữa bây giờ đang là mùa hè, từ lúc phẫu thuật đến giờ cô vẫn chưa tắm, cả người đều là mùi mồ hôi.

Nhờ mẹ của An Kim Vĩ lau mông cho đứa bé cũng không được thì làm sao bà ta có thể giúp cô lau mồ hôi chứ.

Bà ta làm sao có thể hầu hạ con dâu chứ, nghĩ đơn giản quá. 

Ngày thứ 6 sau khi sinh, Ninh Thư rút chỉ, bây giờ cô có thể xuất viện rồi.

An Kim Vĩ đến đón mẹ con Ninh Thư về nhà, Ninh Thư đã mặc nhiều hơn hai chiếc áo rồi còn mặc thêm hai chiếc áo nữa, cô đội mũ che kín hết người mình.

Để mắc bệnh hậu sản gì đó thì chỉ có khổ cho bản thân cô thôi, những người khác không hề quan tâm đâu. 

Về đến nhà, Ninh Thư dùng nước lau mồ hôi trên cơ thể, sau đó cô bắt đầu ở cữ, thừa dịp ở cữ, cô sẽ lên kế hoạch cho tương lai.

Ở nhà, Ninh Thư lại một lần nữa thấy được sự khinh thường của người trong nhà đối với cô, phụ nữ nuôi con như cô nên ăn những thức ăn nhẹ nhàng, dễ tiêu hóa lại có nhiều chất dinh dưỡng một chút.

Thế nhưng An gia ăn cái gì thì sẽ cho cô một bát cơm với chút thức ăn như thế. 

Ninh Thư cười lạnh một tiếng, cô bưng bát cơm ăn chầm chậm, có uất ức thế nào cũng không thể hành hạ bản thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.