Chương trước
Chương sau
Ninh Thư có chút chán nản nói: "Ngươi sẽ không phải là muốn chia đều chứ, như ngươi vậy thì khác gì cướp đoạt."

Chỉ ỷ vào nhân sâm giẫm ở dưới chân của ngươi, thì sẽ là của ngươi à.

Con mẹ nó nhân vật nam chính đúng là tốt số, cô chạy lên núi, cũng không gặp được nhân sâm, kết quả người ta tùy tiện một cước, đã giẫm vào nhân sâm.

"Ngươi bảy phần thì nhiều quá." Phương Dũng nói.

Ninh Thư mất hứng, lúc đầu cô đã phát hiện nhân sâm, kết quả Phương Dũng một cước dẫm lên trên, bằng vào cái này đã muốn chia tiền.

Nếu như không phải cố kỵ nhà đột nhiên có tiền của phi nghĩa sẽ gặp cướp, nhất là bây giờ thế đạo rất loạn, nếu như trong nhà có cây nhân sâm, ngày mai mỗi người trên đường, thần rắn quỷ trâu gì đều chui hết ra ngoài, nói không chừng ngay cả mạng cũng không còn ý chứ?

Nếu không phải như vậy, Ninh Thư còn không cho Phương Dũng chút nào ấy chứ, cho ba phần là để ngăn chặn miệng Phương Dũng.

Con mẹ nó Phương Dũng vẫn còn chê ít.

Ha ha ha...

"Bốn phần, không thể nhiều hơn, nếu không ta sẽ cầm nhân sâm đến trấn trên đi hiến cho quan phụ mẫu." Ninh Thư lạnh lùng.

Quan phụ mẫu chính là Huyện lệnh.

Phương Dũng suy nghĩ một chút, quả thực nếu như không có Trần Nhị Muội, nhân sâm này liền vô duyên với hắn, bốn phần cũng được.

"Được rồi, ta muốn bốn phần." Phương Dũng nói.

"Cứ như vậy đi, chờ một hồi chúng ta phải đi đem vật này bán đi." Ninh Thư nói rằng: "Ta và ca ca đi trước, chờ chúng ta đi xa ngươi lại đi."

Phương Dũng gật đầu.

Ninh Thư đem nhân sâm dùng vải bọc bỏ vào giỏ, dùng cỏ đắp kín, hướng Trần Lực nói rằng: "Chúng ta đi thôi."

Trần Lực cõng giỏ trúc, bước đi đều là thận trọng.

Về đến nhà, Ninh Thư liền lấy ra nhân sâm, nói với cha Trần chuyện chia nhân sâm với Phương gia.

Cha Trần chợt nhìn đến nhân sâm, cả kinh nhảy cẫng lên.

Có chút tiền của phi nghĩa là chết đó.

Ninh Thư nói mình cùng ca ca đi bán nhân sâm, bán xong hết chuyện, nếu không hôm nay người này tới muốn một miếng, ngày mai người khác lại tới muốn gốc sâm.

Ninh Thư mang theo giỏ, trong giỏ xách là túi lưới trước đây Trần Nhị Muội đan, dùng túi lưới che kĩ nhân sâm.

Từ trong thôn đến trấn trên, phải ngồi xe bò, Phương Dũng làm bộ rất khéo, mang theo chim trĩ và thỏ đi bán, nên cùng Ninh Thư và Trần Lực ngồi vào một chiếc xe bò.

Trên đường còn có những người khác lên xe, từ đầu đến cuối Ninh Thư và Phương Dũng cũng không nói chuyện.

Mà Trần Lực không dám nói lời nào, vừa nói là lắp bắp đầu đầy mồ hôi.

Nhà nghèo khổ có bao giờ từng thấy nhân sâm thứ bảo bối này chứ.

Đến trấn trên, Ninh Thư đầu tiên là đến cửa hàng son phấn hóa trang một cái, lông mi to thêm, trên mặt đầy rỗ, dịch dung đơn giản, Ninh Thư mới đến hiệu thuốc bắc đi bán nhân sâm.

Ninh Thư vừa vào tiệm thuốc, thì Phương Dũng cũng tiến vào tiệm thuốc ngay sau, nói mình gần đây phát cáu, muốn mua ít thuốc giải nhiệt ngâm nước uống.

Từ đầu tới đuôi chưa từng cùng Ninh Thư tiếp lời.

Ninh Thư cùng chưởng quỹ tiệm thuốc cò kè mặc cả, cuối cùng giá cả chốt là 200 lượng.

Ninh Thư đối với cái giá tiền này cũng không quá hài lòng, tuy nhân sâm này mới, nhưng trải qua xử lý phơi khô xong, giá cả tuyệt đối trên ngàn lượng, nhất là đến chỗ các nhà giàu quyền quý tập tụ, chính là nơi tiêu thụ tốt nhân sâm, trên cơ bản trong nhà đều sẽ dự trữ sẵn loại dược liệu này.

Thế nhưng chưởng quỹ tiệm thuốc bắt buộc 200 lượng không cho nhiều hơn.

Ninh Thư nhìn thoáng qua Phương Dũng, Phương Dũng khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý hai trăm lượng bán của cải lấy tiền mặt.

Ninh Thư cũng đồng ý, 200 lượng cũng là khoản to rồi, như tình huống của Trần gia mà nói, cả đời đều kiếm không đến nhiều tiền như vậy.

Ninh Thư muốn bạc không muốn ngân phiếu, không lâu sau nữa, quốc gia đều rối loạn, ngân phiếu chính là giấy vụn.

Ninh Thư cầm số bạc nặng ra khỏi tiệm thuốc, sợ có người theo dõi, lại đến chỗ thợ may mua một bộ quần áo, đem lớp trang điểm trên mặt rửa đi, ngay cả kiểu tóc đều thay đổi mới ra cửa hàng thợ may.

Ninh Thư cảm giác mình giống một con chuột không thấy được ánh sáng, rõ ràng là đồ đạc của mình, mà làm như ăn trộm vậy.

Sống tại tầng lớp dưới cùng, thế đạo hỗn loạn, lòng người khó lường, người hơi có chút uy thế có thể đạp lên những người như bọn họ, không chú ý chút thôi cũng đưa tới họa sát thân rồi.

Ninh Thư tình nguyện làm nhiều biện pháp, cũng không nguyện ý tin vào may mắn.

Bí mật chia cho Phương Dũng 80 lượng, Ninh Thư mỗi người đi một ngả như hắn.

Một mạch trở lại Trần gia, Ninh Thư mới thở dài một hơi, để lại hai thỏi bạc ở trên người, chỗ còn lại đều cho cha Trần.

"Cha, hiện tại cũng có tiền rồi, chúng ta mua chút lương thực đi." Ninh Thư nói với cha Trần: "Con ở trấn trên nghe nói, có địa phương đã rối loạn, nói là lương thực tất cả đều chết khô, đất đai cũng nứt vỡ."

"Năm nay là năm đại hạn hán, sợ rằng không dễ mưa đâu, loạn rồi thì lương thực cũng rất đắt." Ninh Thư nói.

"Vậy được rồi, đi mua ngay ít lương thực đi." Có tiền, rất nhiều chuyện sẽ dễ giải quyết, cha Trần cũng đồng ý mua lương thực rồi.

"Đừng mua quá nhiều trong một lần, mua từng chút một." Ninh Thư nói với cha Trần.

Cha Trần hít một hơi thuốc thật sâu, gật đầu nói: "Cái này ta biết rõ, tiền không thể để lộ."

Cha Trần nói với Trần Lực rằng: "Con cũng vậy, đừng nói lung tung."

Trần Lực vội vàng lắc đầu: "Cha, con tuyệt đối không nói bừa, tuyệt đối không nói. "

Bởi vì đào nhân sâm, lại bán nhân sâm, Ninh Thư quả thực mệt mỏi không chịu được, cùng Lý thị nói rằng: "Nương, con đi nghỉ chút."

"Đi đi, nghỉ ngơi thật tốt." Lý thị nói rằng.

Ninh Thư ngả xuống giường dưỡng thần, ngủ được mơ mơ màng màng thì bị người đánh thức, mở mắt thấy Lý thị, ngồi dậy hỏi: "Nương, sao vậy?"

Lý thị trông có vẻ không tốt, nói rằng: "Là Phương Dũng và Bạch Y Xảo tới."

Ninh Thư nhíu mày: "Bọn họ tới làm gì?"

Tâm lý Ninh Thư biết rõ, chỉ sợ là tới vì tiền bán nhân sâm.

Ninh Thư xỏ giầy, đến nhà chính, thấy Phương Dũng và Bạch Y Xảo.

Bạch Y Xảo sắc mặt trắng hồng, trên người lại ăn mặc sạch sẽ, cả người rất kiều diễm, làm dáng vẻ ngăm đen tang thương khổ lao của người Trần gia trong phòng nổi bật lên càng thêm quê mùa đau khổ.

Thành thật mà nói, Bạch Y Xảo và Phương Dũng rất xứng đôi, Phương Dũng oai hùng mạnh mẽ, Bạch Y Xảo xinh đẹp động lòng người, hai người này nhìn đã thấy không giống như người kiếm ăn nhờ ruộng đất.

Đơn giản mà nói, chính là nam nữ chính khí chất phi phàm, vừa nhìn là biết không phải điêu dân ngu muội dốt nát gì.

Ninh Thư vượt qua cánh cửa vào nhà chính, hỏi Phương Dũng: "Sao vậy, cho ngươi thiếu bạc à?"

Bạch Y Xảo nói rằng: "Nhân sâm này tiền chia không hợp lý, phải chia đều mới đúng."

Ninh Thư mỉm cười: "Nếu như không phải ta, cô bây giờ một cắc cũng không lấy được, đừng lòng tham không đáy."

"Ta lúc đó đã phát hiện, Phương Dũng lại một cước giẫm lên trên." Ninh Thư nói rằng: "Đừng cầm chuyện này tới làm ầm ĩ, để mọi người đều biết, đối với cô cũng không có lợi."

"Cô muốn ồn ào ta cũng không có cách nào, tất cả mọi người đừng mong sống yên ổn." Ninh Thư lạnh nhạt nói.

Bạch Y Xảo khó chịu, mỗi lần thấy Trần Nhị Muội, trong lòng nàng có loại ghét cay ghét đắng còn có sợ hãi không nói được, sợ hãi vận mệnh, sẽ làm Phương Dũng và Trần Nhị Muội giống như đời trước trở thành phu thê.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.