“Tôi không giết người, bọn họ không phải do tôi giết.” Lưu Man Man sợ trắng mặt, giải thích.
“Không giết người, cô giả điên làm gì?” Lô San San bật cười: “Giấu đầu lòi đuôi.”
“Tôi…” Lưu Man Man cắn chặt môi, thề thốt nói: “Tôi thật sự không giết người, tôi không có.”
“Bởi vì cô mang thai.” Đại thúc lạnh lùng nói.
Lưu Man Man mở to hai mắt, ôm bụng theo phản xạ có điều kiện, ánh mắt những người khác nhìn Lưu Man Man rất kỳ quái và khó hiểu.
Lưu Man Man đỏ mặt: “Tôi không mang thai, không...”
Lưu Man Man vừa nói vừa dùng tay đấm bụng mình để chứng minh bản thân không mang thai.
Có điều nàng vừa đấm hai cái, sắc mặt liền tái nhợt, không dám đấm tiếp.
Ninh Thư nhìn Lưu Man Man, trước Mai Tử Khanh nói có một nữ sinh mang thai, thì ra là nàng.
Mai Tử Khanh có thể thấy linh hồn, lẽ nào đại thúc cũng có thể thấy trong thân thể Lưu Man Man có thêm một linh hồn?
Sau đó Ninh Thư liền lấy lại bình tĩnh, hắn là nhiệm vụ giả sơ đại, nhất định có thể thấy.
“Sao cô lại giết họ, lại còn dùng cách tàn nhẫn như vậy chứ?” Phàn Tuấn Dương khiếp sợ hỏi.
Lưu Man Man cắn môi nói: “Bọn họ xì xào nói tôi mang thai...”
Ninh Thư mím môi, vì vậy nên đã dùng gậy đâm xuyên qua miệng của hai người kia.
Ninh Thư hỏi: “Cô lấy hương Tàng ở đâu?”
“Hương Tàng gì chứ, tôi không biết.” Lưu Man Man khóc lóc lắc đầu, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2633230/chuong-849.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.