Chương trước
Chương sau
Dương Vũ Huy nghe thấy Phương Mộng Hàm kiếm lý do từ chối trong điện thoại, liền ý thức được mình bị lừa, đầu tiên Phương Mộng Hàm nói bên người hắn có đồ không sạch sẽ.

Đạo sĩ cũng do Phương Mộng Hàm tìm đến.

Sáu triệu, sáu triệu đó! 

Con tiện nhân Phương Mộng Hàm này, cô ta cố tình tìm người lừa tiền của hắn, uổng công hắn tin cô ta.

Không chỉ sáu triệu, tiền bán kịch bản trước đây, chắc chắn Phương Mộng Hàm đã bòn rút.

Dương Vũ Huy gọi lại lần nữa, đã không gọi được, Phương Mộng Hàm đã chặn số Dương Vũ Huy rồi. 

Dương Vũ Huy tức đến toàn thân run rẩy, khóe miệng méo xẹo, nước bọt chảy đầm đìa, cuối cùng tức đến nỗi hai con mắt trắng dã, ngất đi.

Lúc tỉnh lại, Dương Vũ Huy cảm giác nửa người đều tê dại, thật sự bị trúng gió rồi.

Dương Vũ Huy không hiểu sao bản thân lại thành ra thế này, bị tàn phế, còn bị nữ nhân tín nhiệm phản bội. 

Nữ nhân đều không phải thứ tốt đẹp gì.

Lúc hắn giàu có thì hầu hạ hắn, hắn muốn thế nào sẽ được thế đó, thật đê tiện, hiện tại hắn nghèo túng thì nữ nhân này lại trở mặt.

Bắt quỷ đã không có tác dụng mà ngược lại bây giờ bản thân lại liệt nửa người, Dương Vũ Huy đành trở lại viện tiếp tục điều trị một lần nữa. 

Nhưng bị Phương Mộng Hàm lừa nhiều tiền như vậy, trên người Dương Vũ Huy đã không còn tiền nữa.

Hàng ngày trị liệu tốn nhiều tiền như vậy, tiền trong chi phiếu sắp bị tiêu hết, Dương Vũ Huy đành phải bán nhà.

Bây giờ không có Phương Mộng Hàm chăm sóc bên cạnh, Dương Vũ Huy cảm thấy rất bất tiện, y tá không thể chăm sóc chu đáo được. 

Hiện tại có một cơ hội ra nước ngoài trị liệu, chỉ cần chữa hết bệnh thì hắn có thể vực dậy rồi.

Dương Vũ Huy bán căn nhà cao cấp đi, để dành tiền ra nước ngoài trị liệu.

Dương Vũ Huy lo cơ thể mình không khỏi được, trẻ như thế này đã trở thành người tàn phế, nhỡ may chữa không khỏi, số tiền này cũng đủ hắn sống nửa đời còn lại. 

Nhưng đến cùng hăn vẫn không cam lòng, rất không cam lòng, bản thân có núi vàng mà không thể sử dụng.

Hắn không cam lòng cả đời cử động bất tiện, trước đây từng được người ta sùng bái, từng hưởng thụ dư vị của thành công, nếu đột nhiên mất đi, Dương Vũ Huy không cam lòng, rất không cam lòng.

Chỉ cần khỏi bệnh, hắn nhất định sẽ vực được dậy. 

Vì vậy Dương Vũ Huy cất tiền bán nhà để ra nước ngoài điều trị.

Ninh Thư phát hiện Dương Vũ Huy không còn xuất hiện ở trường nữa, hiện tại cô còn phải tiếp cận Dương Vũ Huy, để 2333 phá hủy hệ thống nữa cơ mà.

Ngược lại, Phương Mộng Hàm cùng ký túc xá lại mới có thêm mấy cái túi xách, thật nhiều quần áo hàng hiệu. 

Hàng ngày vui vẻ ra mặt, không thèm để ý đến Dương Vũ Huy nữa.

Ninh Thư chỉ cười, nữ chính trong kịch bản một lòng trung trinh với Dương Vũ Huy bây giờ lại bày kế hãm hại bạn trai mình.

Bòn rút hết mọi thứ trên người bạn trai. 

Ninh Thư nhíu mày, hỏi: “Quần áo và túi xách của cô đều là mẫu mới, đắt lắm đó, Dương Vũ Huy mua cho cô ư?”

“Không phải, tôi tự mua đó, tôi giống loại người ngửa tay xin tiền bạn trai lắm sao?” Phương Mộng Hàm nghiêm túc.

Ninh Thư:... 

Không phải xin mà là lừa.

Chơi trò đạo sĩ rồi cuỗm tiền cơ mà.

Ninh Thư bĩu môi, em gái à, trong tay chị có video em chơi trò đạo sĩ rồi cuỗm tiền đó. 

Bên trong còn có cảnh chia tiền với lão đạo sĩ kia đó.

Tốt nhất Phương Mộng Hàm đừng có động đến cô, nếu động đến cô, video này mà truyền ra ngoài, có khi còn chưa kịp ra trường, Phương Mộng Hàm đã bị giết rồi đó.

Đây mới chính là vũ khí có lực sát thương lớn. 

Ninh Thư chưa muốn phát tán video này ra ngoài.

Phương Mộng Hàm không muốn nói chuyện hàng hiệu, ngược lại hỏi Ninh Thư: “Hiện tại bạn trai cô không đến trường học sao, anh ấy mới năm ba thôi mà.”

Ninh Thư hỏi ngược lại: “Sao Dương Vũ Huy không tới trường học, anh ta mới chỉ là sinh viên năm hai thôi đó.” 

“Nói chuyện với cô thật mất hứng.” Phương Mộng Hàm xách túi đi học.

Ninh Thư có chút cạn lời, bây giờ nên đến đâu tìm Dương Vũ Huy đây.

Ninh Thư cầm sách vở đi học, dù sao bây giờ không cần viết kịch bản, chỉ cần vui vẻ hưởng thụ cuộc sống đại học. 

Đương nhiên nếu không có người bạn trai là Lý Tân Trạch kia sẽ tốt hơn, hàng ngày đều phải gọi điện thoại, gửi nhắn tin cho Lý Tân Trạch, như làm bài tập không bẳng.

Hiện giờ, Ninh Thư chỉ muốn nhanh chóng tìm được Dương Vũ Huy, nhanh chóng rời khỏi thế giới này.

Nếu cứ như thế này, Ninh Thư muốn chia tay mất. 

Tình cảm là thứ rất mẫn cảm, rốt cuộc đối phương có yêu mình hay không, bản thân có thể cảm nhận được.

Tình yêu là một loại cảm giác, cảm giác linh hồn hòa vào nhau.

Chỉ hy vọng trước khi đi, Lý Tân Trạch không muốn chia tay với cô. 

Ninh Thư hỏi 2333: “Ngươi có thể định vị vị trí của Dương Vũ Huy không.”

“Không thể.” 2333 trực tiếp nói.

“Vậy ngươi có tác dụng gì chứ?” Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Ta càng nghĩ, càng không thể phát hiện ra ngươi làm được cái gì?” 

“Đã nói bao lần rồi, ta là hệ thống phụ trợ.” 2333 nói.

“Cô là nhiệm vụ giả, cô là người quyết định mà cái gì cũng muốn dựa vào ta, cô là nhiệm vụ giả hay ta là nhiệm vụ giả đây?” 2333 tức giận nói.

Ha ha ha... 

Hệ thống phụ trợ vô dụng.

“Vậy ta nên đi đâu tìm Dương Vũ Huy đây, cũng không thể chạy khắp thế giới này.” Ninh Thư tức giận nói: “Tất cả đều là vì nhiệm vụ, không nên lãng phí thời gian vào những chuyện như thế này.”

“Hay cô mở hệ thống định vị đi, 500000 điểm cộng thêm 5 điểm công đức.” 

Mẹ chứ, ăn cướp chắc, 500000 điểm, 5 điểm công đức, sao ngươi không đi chết đi.

500000 điểm Ninh Thư cam lòng cho, nhưng 5 điểm công đức này khiến Ninh Thư rất khó nghĩ, có những lúc, trong một thế giới cô cũng chẳng lấy được chút công đức nào.

Một cái hệ thống định vị sao đắt vậy, đúng là bóc lột người khác. 

“Muốn đổi không, về sau muốn định vị người nào sẽ định vị được người đó, rất thuận tiện đó, chỉ cần 500000 điểm, 5 điểm công đức thôi.” 2333 dụ dỗ nói.

Ninh Thư mỉm cười, cho dù có bị ép đến phát khóc, cô cũng phải mỉm cười mắng một tiếng, cha nhà ngươi.

“Đổi.” 

“Đang tải hệ thống định vị, xin chờ trong giây lát.”

Ninh Thư chống cằm, nhìn giáo sư đang giảng bài trên bục giảng, điện thoại bỗng lên, Ninh Thư lấy điện thoại ra, là tin nhắn Lý Tân Trạch gửi.

Nội dung là buổi trưa hắn tới đón cô đi ăn, có chuyện muốn nói với cô. 

Ninh Thư thấy Lý Tân Trạch có chuyện muốn nói với mình, trong lòng lập tức có cảm giác chẳng lành, sao lại trịnh trọng đến vậy, không phải muốn chia tay với cô chứ.

Cha ơi.

Buổi trưa Lý Tân Trạch lái xe đến cổng trường đón Ninh Thư, gọi điện thoại kêu Ninh Thư mau ra ngoài. 

Ninh Thư thay váy, đi giày cao gót, tô chút son môi, để trông mình khá hơn một chút, nhanh chóng đi ra cổng trường.

Ninh Thư nhếch miệng nhìn Lý Tân Trạch, Lý Tân Trạch quan sát Ninh Thư một lượt, mở cửa xe nói: “Lên xe đi.”

Lý Tân Trạch đưa Ninh Thư đến nhà hàng tây cao cấp, trên bàn đốt nến, khăn tơ trải bàn, trong bình hoa cắm đầy hoa hồng đỏ tươi. 

Lý Tân Trạch kéo ghế giúp Ninh Thư.

Ninh Thư vẫn mỉm cười, ga lăng như thế, chắc không định nói chia tay đâu nhỉ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.