Chương trước
Chương sau
Dương Vũ Huy cũng không hề nói dối, quả thực trên tay hắn đã không còn kịch bản gì nữa rồi, hiện tại hắn nói cũng không lên lời, không thể đọc những thứ hệ thống tìm kiếm đưa ra.

Tay hắn không thể cử động, càng không thể viết chữ, đánh máy tính.

Dương Vũ Huy thật muốn khóc ròng, hắn chỉ nằm đây lãng phí thời gian, nói không chừng kịch bản hắn viết trước đây đã trở thành mớ giấy vụn. 

Một người sống lại khác đã bán mất kịch bản rồi.

Trong lòng Dương Vũ Huy đầy bất an và sợ hãi, hắn đã quen dựa vào hệ thống, quen thành công rồi.

Nếu phải trở lại cuộc sống vô hình trước kia một lần nữa, hắn sẽ khóc ròng mất. 

Ninh Thư đứng ở cửa phòng bệnh, nghe thấy lời Dương Vũ Huy và Phương Mộng Hàm nói, liền cảm thấy Dương Vũ Huy thật liều, dám giao mọi chuyện cho Phương Mộng Hàm xử lý.

Tình cảm giữa hai người này đã sâu đậm đến vậy sao?

Dương Vũ Huy có rất nhiều nữ nhân, chỉ sợ sẽ tiêu đời vì nữ nhân mất. 

Dương Vũ Huy kêu Phương Mộng Hàm thay mình đi bán kịch bản, Phương Mộng Hàm đã ăn bớt tiền rồi.

Ninh Thư thầm hỏi 2333: “Bây giờ hệ thống đã thoát khỏi Dương Vũ Huy chưa?”

“Chưa.” 2333 nói: “Muốn tìm một ký chủ thích hợp không dễ dàng, sẽ không dễ dàng thoát ra.” 

“Trên người Dương Vũ Huy bây giờ vẫn còn có chút số mệnh.”

Ninh Thư cau mày: “Vậy lúc nào hệ thống mới thoát ra?”

“Ta biết đâu đấy, ta cũng chỉ có thể chờ hệ thống thoát ra thì chớp lấy cơ hội tấn công nó.” 2333 nói: “Đến khi số mệnh trên người Dương Vũ Huy ngày càng ít, hệ thống ắt sẽ rời bỏ hắn.” 

“Nghe thật tàn nhẫn.” Dương Vũ Huy sống dựa vào hệ thống, nếu không có hệ thống, hắn sẽ trở về nguyên hình.

“Trên đời này có bữa ăn miễn phí chắc? Một mình hắn có hệ thống thì hắn thật sự trở thành người đặc biệt chắc?” 2333 lạnh lùng nói.

Nếu phải đợi hệ thống thoát ra khỏi Dương Vũ Huy, vậy thì về sau ngày nào cô cũng phải đến bệnh viện rồi. 

Ninh Thư xoay người đi, xem ra tạm thời hệ thống sẽ không thoát khỏi Dương Vũ Huy.

Ninh Thư gọi xe taxi trở lại ký túc xá, mở máy vi tính ra.

Lần này Ninh Thư viết kịch bản phim, hiện tại Dương Vũ Huy không thể cử động tay, cũng không thể nói chuyện, viết thêm một kịch bản, số mệnh trên người Dương Vũ Huy sẽ ít đi một chút. 

Đến khi số mệnh trên người Dương Vũ Huy hết sạch, hệ thống sẽ thoát ra thôi.

Dù sao ký túc xá cũng chỉ có mình cô, ngày đêm Ninh Thư đều viết kịch bản, viết xong liền đưa cho công ty Lý gia.

Sau đó không có việc gì lại đến bệnh viện canh chừng, thế nhưng 2333 không hề có động tĩnh. 

Dương Vũ Huy ở tại bệnh viện, nhưng trạng thái lệch miệng đến bây giờ vẫn chưa có biến chuyển, hàng ngày uống bao nhiêu thuốc cũng vô ích.

Dương Vũ Huy rất nóng lòng, ở viện đã sắp hơn một tháng rồi, trước mắt còn sắp phải đi học, bộ dáng của hắn thế này sao có thể gặp người khác được.

Hơn nữa tiền nằm viện ở đây cũng không rẻ, Dương Vũ Huy lại còn ở phòng đơn, đều dùng đồ tốt nhất, qua mấy ngày nữa, bác sĩ sẽ đến kêu hắn đóng tiền. 

Hiện tại Dương Vũ Huy không có kịch bản bán, không có thu nhập, ngược lại hàng ngày đều xài tiền như nước.

May mà có Phương Mộng Hàm ở bên chăm sóc, Dương Vũ Huy khó khăn nói với Phương Mộng Hàm: “Chờ anh, chờ anh, khỏi bệnh, anh viết bài hát, cho em.”

Phương Mộng Hàm cầm khăn lau khóe miệng đang chảy ra nước bọt của hắn, miễn cưỡng nói: “Bài hát không cần vội, chờ khỏi bệnh rồi hãy nói tiếp.” 

“Tình trạng này của anh rất kỳ lạ, em cho rằng không phải bị bệnh đâu.” Phương Mộng Hàm nói.

Dương Vũ Huy nhìn Phương Mộng Hàm.

“Có khi anh đã động phải thứ gì đó không sạch sẽ hoặc là có người nguyền rủa anh rồi, nếu không sao uống nhiều thuốc như vậy mà vẫn không thấy có hiệu quả.” Phương Mộng Hàm nói. 

“Có, có khi nào, là vậy không?” Dương Vũ Huy gấp gáp nói.

“Có khi có người ghen ghét nên nguyền rủa anh, cũng có thể là gặp phải đồ không sạch sẽ, đàn anh em cảm thấy anh nên tìm người biết Huyền thuật xem thử đi.” Phương Mộng Hàm đề nghị.

Dương Vũ Huy như thấy được hy vọng mới, nhưng hắn lại không quen người nào tinh thông Huyền thuật. 

“Đàn anh, em biết một vị đạo trưởng, là đạo trưởng ở đạo quán quê em, đạo trưởng này thuật pháp cao thâm, ở quê em ai có chuyện đều đến tìm ông ấy.” Phương Mộng Hàm nói.

“Nhưng...” Phương Mộng Hàm có chút ngập ngừng.

“Sao, sao vậy?” Dương Vũ Huy kích động, khóe miệng lệch lại càng thêm lệch, nước bọt trực tiếp chảy xuống thành dòng. 

Phương Mộng Hàm cau mày, trong mắt có chút chán ghét, cầm khăn lau khóe miệng Dương Vũ Huy.

Dương Vũ Huy chăm chú nhìn Phương Mộng Hàm, Phương Mộng Hàm bất đắc dĩ nói: “Chỉ là bình thường đạo trưởng kia sẽ không xuống núi.”

“Đạo trưởng vốn không muốn can thiệp chuyện nhân gian, ông ấy chỉ muốn tu luyện.” 

Ánh mắt Dương Vũ Huy có chút hoài nghi, còn muốn tu luyện, còn muốn thành tiên.

Thấy ánh mắt Dương Vũ Huy có chút hoài nghi, Phương Mộng Hàm bình tĩnh nói: “Chúng ta có thể tìm đạo sĩ khác tới xem một chút, nếu quả thật có thứ gì, thì mới mời đạo trưởng tới thu phục.”

Dương Vũ Huy suy nghĩ một lát, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thêm cách thêm hy vọng. 

“Vậy đàn anh, em đi liên lạc với đạo sĩ?”

Dương Vũ Huy gật đầu.

Lúc Phương Mộng Hàm xoay người, trên mặt mang theo nụ cười, cầm túi của mình đi ra khỏi phòng bệnh. 

Ninh Thư núp bên ngoài phòng bệnh, nghe thấy đoạn hội thoại của Dương Vũ Huy và Phương Mộng Hàm, không nhịn được cười một tiếng, Phương Mộng Hàm muốn lừa tiền Dương Vũ Huy sao?

Ninh Thư coi như đang xem kịch vui, lúc thành công vạn người tán dương, lúc sa cơ thì đến nữ nhân của mình cũng muốn dẫm đạp, vét sạch trên người mình.

Xem ra Phương Mộng Hàm cũng không yêu Dương Vũ Huy nhiều như vậy. 

Ánh sáng nhân vật chính của Dương Vũ Huy dần suy yếu, lực hấp dẫn đối với nữ nhân cũng dần mất đi.

Dương Vũ Huy được những nữ nhân ưu tú kia để mắt đến là bởi vì hắn thành công.

Nếu Dương Vũ Huy xoàng xĩnh không có gì, những nữ nhân này sẽ không bao giờ qua lại với hắn. 

Kẻ mạnh thì sẽ có nhiều tài nguyên hơn, sắc đẹp cũng là một loại tài nguyên, Dương Vũ Huy xoàng xĩnh kia có tư cách gì để sở hữu tài nguyên như vậy.

Bây giờ Dương Vũ Huy rất không ổn, còn gần như tàn phế, nếu không phải trên người hắn còn chút tiền, Phương Mộng Hàm sẽ chăm sóc Dương Vũ Huy như vậy chắc.

Chảy nước dãi y như người thiểu năng vậy, ngay cả đi vệ sinh cũng không xong. 

Ánh sáng trên người Dương Vũ Huy ngày càng yếu.

Phương Mộng Hàm tìm một đạo sĩ mặc đạo bào tới, vừa đi vào phòng bệnh, sắc mặt đạo sĩ liền biến đổi, như thấy thứ gì kinh khủng lắm.

Làm Ninh Thư buồn cười chết mất, không phải cứ mặc đạo bào là thành đạo sĩ được đâu. 

Thấy đạo bào, Ninh Thư đột nhiên nghĩ đến lão Đào Thành, nhân tài như lão mới có tư cách xưng là đạo sĩ.

Đạo sĩ cầm phất trần nhìn Dương Vũ Huy một hồi, sau đó run lên, biểu diễn một chút Chướng Nhãn Pháp, sắc mặt thâm trầm nói: “Có một thứ rất lợi hại đang bám theo cậu.”

“Vật này hấp thụ tinh khí của cậu, hơn nữa nó khiến cậu làm mọi chuyện đều thuận, đáng lẽ số kiếp của cậu thông thuận vô cùng, cậu có tướng đại phú đại quý, nhưng bởi thứ bên cạnh đã ảnh hưởng đến vận mệnh của cậu.” Đạo sĩ bịa chuyện một hồi. 

Thế nhưng Dương Vũ Huy lại tin, bản thân sở hữu hệ thống, cái hệ thống này có thể tìm được rất nhiều thứ, mấy thứ này đều là tiền tài cả.

Đúng là có thứ gì đó bám theo hắn rồi?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.