Chương trước
Chương sau
Ninh Thư đặt ly nước xuống, gõ ra một dòng chữ: “Bạn có chứng cớ gì nói đây là tiểu thuyết của bạn?”

Bản gốc của Dương Vũ Huy đã không thấy, cho dù Dương Vũ Huy đã đánh lại bản thảo một lần nữa, ngày cũng chậm hơn so với tiểu thuyết công bố trên mạng kia, hắn vốn không thể chứng minh tiểu thuyết là của hắn.

Chẳng lẽ muốn Dương Vũ Huy nói tiểu thuyết này là của thế giới kia? 

Chắc chắn sẽ bị mọi người cho là bị bệnh thần kinh.

Ninh Thư không quản chuyện tiểu thuyết nữa, công ty nhà Lý Tân Trạch gửi lại bưu kiện cho Ninh Thư, nói muốn áp dụng bài hát của cô, hỏi muốn bán bản quyền bao nhiêu tiền.

Ninh Thư không cần nhiều, mỗi bài 500 đồng đã là bán rẻ rồi, những thứ này đủ trả phí sinh hoạt của cô là được. 

Phải biết rằng Dương Vũ Huy động một chút đã là hơn vạn, năm mười vạn, giới giải trí thiếu thốn, cho nên bài hát của Dương Vũ Huy bán được giá rất cao.

Mà Ninh Thư lấy 500 giống như là tặng không.

Công ty nhà Lý Tân Trạch vô cùng vui vẻ đưa tiền, còn nói có các tác phẩm khác cứ bán cho bọn họ, giá cả dễ thương lượng. 

Ninh Thư phản hồi một chữ “Được”, có mấy thứ này, Lý gia đang đối đầu với Dương Vũ Huy đã có chút sức chống cự.

Ninh Thư căn bản không nghĩ tới việc sẽ kể chuyện này cho Lý Tân Trạch tranh công, ở trong bóng tối như vậy dùng mánh khóe là tốt nhất.

Dương Vũ Huy bây giờ vẻ mặt ngẩn ra, căn bản cũng không biết xảy ra vấn đề ở điểm nào, không tìm được ra nguyên nhân, phỏng đoán cũng nóng ruột muốn chết rồi. 

Dương Vũ Huy dựa vào hệ thống, cũng không có cái gì của mình, nửa đời người không quay nổi một bộ phim truyền hình, điện ảnh, thậm chí cả quảng cáo cũng không quay được cái nào, chứng tỏ bản thân không có năng lực gì, đột nhiên có được hệ thống, dựa vào nguồn tài nguyên hệ thống cung cấp.

Bỗng nhiên những tài nguyên này không còn là của một mình hắn nữa, ưu thế của hắn cũng sẽ không còn.

Ninh Thư một lần nữa xâm nhập vào máy tính của Dương Vũ Huy, phát hiện không thể xâm nhập vào nữa, có chuyện gì vậy? 

Chẳng lẽ là hắn làm mạng lưới bảo mật?

Ninh Thư cũng không biết Dương Vũ Huy đã đập máy tính thành đống phế thải rồi.

Những người bạn cùng phòng vẻ mặt hờ hững nhìn bộ dạng như bị bệnh tâm thần của Dương Vũ Huy. 

Dương Vũ Huy này rốt cuộc là bị cái gì đả kích?

Dương Vũ Huy đập máy tính, nhìn cái máy tính bị biến dạng hoàn toàn, trong lòng sinh ra cảm giác thất bại.

Từ lúc sống lại tới nay, hắn vẫn luôn cho là mình có hệ thống tìm kiếm, bản thân sẽ có một tương lai đầy hứa hẹn, cho rằng là do ông trời đã bồi thường cho mình. 

Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là người khác trộm bản thảo của hắn hay là có người sống lại giống như hắn?

Sống lại một lần nữa, Dương Vũ Huy tuyệt đối không cho phép bản thân lại trở thành hạng người tầm thường như kiếp trước, là tay chân của đạo diễn thấp cổ bé họng, đối mặt với những ngôi sao lớn không dám thở mạnh, xu nịnh những nghệ sĩ đang nổi.

Dương Vũ Huy nhặt linh kiện máy tính lên, một vài mảnh nhỏ thì lấy chổi quét đi. 

Tuy là xả giận, thế nhưng Dương Vũ Huy vẫn phải mua lại một cái máy tính mới, hơn nữa còn quyết định mua máy tính thật đắt, lần sau có tức giận cũng sẽ thấy tiếc mà không đập máy tính.

Sau đó lúc Dương Vũ Huy đi mua máy tính, không hiểu sao lại bị nhân viên cửa hàng khinh thường, nói Dương Vũ Huy không mua nổi, Dương Vũ Huy đổi một nhân viên khác, vung tay lên quẹt thẻ, sau đó bước đi rất ra vẻ.

Nhân viên kia ở lại đấm ngực giậm chân, hối hận vì mình đã coi thường người khác, bỏ lỡ phần trăm hoa hồng rất lớn. 

Nói chung bất luận nhân vật chính đến nơi nào cũng luôn có những người qua đường não tàn cho hắn cơ hội để ra vẻ.

Giống như khi đi ăn một bữa cơm, nhân viên của khách sạn bị một thiếu gia theo đuổi, cô gái không thể kiên nhẫn được nữa, sau đó nhân vật chính xuất hiện, thiếu gia ngu ngốc kia còn muốn tìm người trả thù, sau đó lại tự làm mình mất mặt.

Ninh Thư vẫn không ngừng xâm nhập vào máy tính của Dương Vũ Huy, thế nhưng đều không thể xâm nhập được, tạm thời bỏ qua. 

“Gần đây ca sĩ tôi thích ra vài bài hát rất dễ nghe.” Bạn cùng phòng túc xá nói.

Ninh Thư hỏi lại: “Là bài hát gì?”

Bạn cùng phòng nói tên cho Ninh Thư, Ninh Thư lên mạng tìm nghe, chính là ca khúc của thế giới kia, nhưng đổi một người hát khác. 

Ninh Thư nhìn thông tin của bài hát, người viết lời là Dương Vũ Huy.

“Ồ, Dương Vũ Huy, người viết lời là Dương Vũ Huy?” Phương Mộng Hàm xem trên điện thoại di động, hơi kinh ngạc kêu lên thành tiếng, sau đó hỏi Ninh Thư: “Dương Vũ Huy này với Dương Vũ Huy ở khoa Đạo diễn tỏ tình với cô là một người?”

“Không biết.” Ninh Thư lạnh nhạt nói. 

Phương Mộng Hàm đảo mắt, nghe tiếng hát bên trong điện thoại di động, cảm giác mình cần phải đi điều tra một chút xem có phải cùng một người hay không.

Ca khúc mới ra tạo được chấn động không nhỏ, trong đó người viết lời tên Dương Vũ Huy cũng thu hút được sự chú ý của bạn học.

Nhất là những người quen biết Dương Vũ Huy, đều cảm thấy là trùng tên rồi. 

Ví dụ như Phương Mộng Hàm liền đặc biệt đi tìm Dương Vũ Huy, thăm dò xem Dương Vũ Huy có phải người viết lời những bài hát đó hay không.

Dương Vũ Huy sớm đã nhận thấy có không ít người đang nhìn mình, còn dáng vẻ rỉ tai nhau thì thầm, Dương Vũ Huy nhịn không được ưỡn thẳng lưng.

Quả thực lại cho hắn một chút điểm mị lực, công thành danh toại chính là mị lực lớn nhất của nam nhân. 

Phương Mộng Hàm thấy Dương Vũ Huy đang đi về phía mình, tim đột nhiên đập mạnh, toàn thân như bị điện giật.

Phương Mộng Hàm hơi đỏ mặt, đi tới hỏi trực tiếp: “Đàn anh à, những ca khúc đó là do anh viết lời sao?”

Phương Mộng Hàm dáng dấp thanh thuần động lòng người, cười lên rất ngọt, nói ra lời đường đột như vậy, Dương Vũ Huy cũng không tức giận. 

Có lẽ có những ca khúc này khiến Dương Vũ Huy có thêm sức mạnh, nhìn Phương Mộng Hàm gương mặt đẹp không tỳ vết, rung động lòng người, sinh ra ý nghĩ trêu đùa: “Em cảm thấy còn người thứ hai tên Dương Vũ Huy.”

Phương Mộng Hàm lập tức mở to hai mắt nhìn, một đôi mắt trong veo phản chiếu bóng của Dương Vũ Huy, khiến trái tim Dương Vũ Huy run lên, cảm thấy người con gái này so với Trần Gia Nam còn thuần khiết hơn nhiều.

“Thật là anh sáng tác lời sao, sao anh tài như vậy?” Phương Mộng Hàm có chút không thể tin nói, bộ dạng kia rất xinh đẹp, làm cho Dương Vũ huy cảm thấy cô ta vô cùng đáng yêu, muốn tự tay sờ một cái lên khuôn mặt cô ta. 

Dương Vũ Huy nghĩ như vậy, tay lại thực sự véo một cái lên mặt của Phương Mộng Hàm, cảm giác mềm mịn, âm ấm.

Đây là lần đầu tiên Dương Vũ Huy sờ vào mặt con gái, có chút say sưa híp mắt.

“Đàn anh?” Phương Mộng Hàm không nhịn được lui về sau một bước, trừng mắt nhìn Dương Vũ Huy. 

Dương Vũ Huy hơi lúng túng ho khan một tiếng, oai phong nói: “Anh đây là giúp em kiểm tra xem mình có phải là đang nằm mơ hay không.”

Phương Mộng Hàm hừ một tiếng, liếc Dương Vũ Huy rồi xoay người chạy.

Dương Vũ Huy chứng kiến Phương Mộng Hàm chân đi uyển chuyển, dáng người yểu điệu, đầu ngón tay véo má Phương Mộng Hàm ma sát một lúc, đặt ở chóp mũi. 

Phương Mộng Hàm đỏ mặt chạy về ký túc xá, cởi giầy liền bò lên giường, mở điện thoại di động lên nghe đi nghe lại ca khúc Dương Vũ Huy viết.

Ninh Thư thấy bộ dạng mơ mộng chuyện tình yêu của Phương Mộng Hàm, chắc là tiếp xúc với Dương Vũ Huy, nên yêu Dương Vũ Huy rồi?

Được rồi, Dương Vũ Huy mang theo khí chất oai hùng, các cô gái tới gần hắn đều sẽ thích hắn, bị hắn thu vào hậu cung. 

Phương Mộng Hàm thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm, đột nhiên nghĩ đến Dương Vũ Huy đã từng tỏ tình với Trần Gia Nam, mặc dù cự tuyệt, nhưng không biết chừng bây giờ Trần Gia Nam thấy Dương Vũ Huy tài hoa như vậy lại đổi ý thì sao?

Phương Mộng Hàm có chút căm phẫn, quyến rũ một người thì thôi, còn quyến rũ luôn Dương Vũ Huy tới tỏ tình với cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.