Chương trước
Chương sau
Tịch Mộ Thành coi những người khác là kẻ ngu, nên mới đào khoét tiền của Thời gia như lẽ đương nhiên thế, nhưng hắn cũng phải xem là người khác có đồng ý hay không.

Ninh Tư nói với thư ký: “Thông báo cho phòng tài vụ, nói tôi không chấp nhận dự án do Tịch Mộ Thành đưa ra, không được phép chi tiền.”

Dự án này của Tịch Mộ Thành cần hơn mười triệu tệ, giai đoạn sau còn cần thêm càng nhiều tiền, hơn nữa còn không thấy được tiền lời. 

Thư ký dạ một tiếng rồi gọi điện cho phòng tài vụ.

“Còn nữa, sau này tất cả các dự án do Tịch Mộ Thành đưa ra đều không được thông qua.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.

Ở địa bàn của Thời gia thì còn chưa đến lượt Tịch Mộ Thành tác oai tác quái, huống hồ giờ lão già đã lập di chúc, nên giờ mọi thứ của Thời gia đều là của cô. 

Sau khi xử lý xong mọi việc thì Ninh Thư lại bắt đầu xem hồ sơ, bỗng nhiên vang lên một tiếng “rầm”, cửa phòng làm việc của cô bị đẩy ra.

Ninh Thư ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tịch Mộ Thành lạnh lùng đi đến, sau đó ném tập hồ sơ xuống trước mặt của Ninh Thư.

Tịch Mộ Thành lạnh lùng nhìn Ninh Thư: “Tại sao chị không thông qua dự án hợp tác này.” 

Lúc hắn đến bộ tài vụ để lấy tiền thì lại được báo là dự án hợp tác này không được thông qua.

Ninh Thư cầm lấy tập hồ sơ mà Tịch Mộ Thành ném xuống, nhưng nhìn cũng không nhìn mà lập tức xé nát: “Một dự án hợp tác không có chút lợi ích như vậy mà cậu cũng dám đưa ra sao, Tịch Mộ Thành, trong đầu của cậu chỉ có sh*t thôi sao?”

Tịch Mộ Thành lạnh lùng nhìn Ninh Thư: “Chị không đồng ý nhưng cũng có người đồng ý, có một vài người trong hội đồng quản trị đang thiếu tiền, giờ muốn xử chị đó, dự án hợp tác này sẽ đem đến một khoản hoa hồng kếch xù, cho nên bọn họ sẽ đồng ý thôi.” 

Ninh Thư bật cười, muốn lấy tiền trong tay mấy người trong hội đồng quản trị thì có khác gì với việc lấy mạng của bọn họ đâu, hơn nữa cái gọi là nguồn năng lượng mới này chỉ là một trò cười mà thôi.

“Dạo gần đây giá cổ phiếu của công ty đang giảm, sẽ không tiến hành bất kỳ dự án hợp tác nào.” Ninh Thư trực tiếp từ chối Tịch Mộ Thành.

Tịch Mộ Thành khẽ híp mắt: “Chính là vì giá cổ phiếu giảm, cho nên công ty mới cần một dự án mới để nâng giá cổ phiếu lên.” 

Ninh Thư: Ha ha ha...

“Tôi nói không được là không được, cũng không có nhiều lý do như vậy.” Ninh Thư thờ ơ nói: “Cậu có thể đi rồi.”

Tịch Mộ Thành híp mắt lại, hắn lảng sang chuyện khác: “Tình hình của cha như thế nào rồi?” 

Khi Tịch Mộ Thành nói từ cha thì giọng nói của hắn mang theo một tia lãnh ý.

“Rất khỏe.” Ninh Thư nói.

Người này lại đang âm mưu gì vậy. 

Tịch Mộ Thành ngồi xuống ghế sô pha, rồi nói: “Nói gì thì nói, tôi cũng nên đến thăm ông già một chút, ông ấy đang ở đâu vậy.”

Bây giờ lại muốn tính toán lên người của lão già sao?

“Sức khỏe của cha rất tốt, không cần cậu phải quan tâm, cậu họ Tịch, không phải là người của Thời gia, cho nên không tới lượt cậu quan tâm đến sức khỏe của cha ra sao?” Ninh Thư lạnh lùng nói. 

Tịch Mộ Thành chỉ lên đầu, nhìn Ninh Thư, ánh mắt mang theo sự ác ý: “Có phải là lão già đã chết rồi không?”

“Cậu mới chết, cả nhà cậu đều chết.” Ninh Thư bật cười.

Tịch Mộ Thành nghe thấy những lời này của Ninh Thư thì sắc mặt trở nên lạnh như băng, mang theo tia sát ý, con ngươi của hắn nổi lên những tia máu, khiến cho người đối diện sợ đến phát run. 

“Tôi có chút nhớ ông già, bây giờ ông ấy đang ở bệnh viện nào, tôi muốn đến gặp ông già, dù gì thì tôi cũng là con trai của ông.” Tịch Mộ Thành nói.

Ninh thư ngồi trên ghế, khoanh tay lại rồi nói: “Bác sĩ dặn cha cần phải nghỉ ngơi, không thích hợp để đến thăm, khi mà cha khỏe lên thì tôi sẽ báo cho cậu biết.”

Tịch Mộ Thành nhếch mép, hắn đứng lên, nhìn về phía Ninh Thư rồi nở nụ cười lạnh. 

Không lâu sau liền có cổ đông gọi điện đến để hỏi thăm tình hình của lão già, cũng có người tỏ ý muốn biết là Ninh Thư có bí mật tổ chức tang lễ hay không.

Nhưng lại không chỉ có một cổ đông gọi điện đến, thậm chí còn có người đến văn phòng của Ninh Thư để chất vấn cô.

Nói chung là bọn họ muốn do thám tình hình của lão. 

Thư ký nói với Ninh Thư: “Bây giờ mọi người trong công ty đều truyền tai nhau nói là chủ tịch đã chết, nói tổng giám đốc ngài... ngài che giấu tin tức, bây giờ giá cổ phiếu của công ty lại giảm xuống.”

Ninh Thư: →_→

Tên tiện nhân Tịch Mộ Thành kia đúng là không thể ngồi yên một chỗ mà, bà nó. 

Bởi vì có lão già ở đây cho nên mấy vị cổ đông mới chấp nhận cho Lệ Na ngồi lên cái ghế tổng giám đốc.

Nếu lão có chuyện gì thì những người này sẽ rục rịch, sau đó kéo Lệ Na ra khỏi cái ghế tổng giám đốc.

Có không ít người không cam lòng khi để một người phụ nữ điều hành công ty. 

Tịch Mộ Thành lại bắt đầu bày trò, hắn chỉ tùy tiện nói một câu đã làm cho mọi người trong công ty lo lắng.

Ninh Thư lại gọi điện tố cáo công ty năng lượng của Tịch Mộ Thành, nói việc khai phá nguồn năng lượng mới chỉ là một âm mưu, nguồn năng lượng mới chỉ là một mánh lới mà thôi.

Nguồn năng lượng bây giờ chỉ có dầu mỏ, điện năng, nước và gió cũng có thể chuyển hóa thành điện, vậy thì anh còn có thể khai phá ra nguồn năng lượng mới nào chứ? 

Nếu không thì anh định lên trời lấy sét về làm điện?

Tôi nhất định sẽ tố cáo, cho dù không khiến cho công ty của anh đóng cửa thì cũng có thể chọc tức anh.

Ninh Thư gọi điện thoại cho người giúp việc trong bệnh viện: “Để cha của tôi nghe điện thoại.” 

“Lệ Na.” Thanh âm của lão già vẫn rất suy yếu.

Ninh Thư báo cáo lại tình hình của công ty, sau đó nói với lão già: “Một lúc nữa con sẽ mở cuộc hộp cổ đông, đến lúc đó sẽ gọi video cho mọi người nhìn.”

Lão ừ một tiếng. 

Ninh Thư nói với thư ký: “Thông báo với các cổ đông là chuẩn bị họp.”

Tịch Mộ Thanh cũng xuất hiện trong cuộc họp ngày hôm nay, khi hắn nhìn thấy Ninh Thư thì lập tức nở nụ cười lạnh.

Ninh Thư cũng không quan tâm đến kẻ tiện nhân này mà trực tiếp nói: “Bây giờ chủ tịch có vài lời muốn nói với mọi người.” 

Ninh Thư dùng máy tính để gọi video, vài giây sau, lão già liền xuất hiện ở trên màn hình lớn, ông ấy nằm trên giường bệnh, sắc mặt uy nghiêm: “Tổng giám đốc Thời Lệ Na sẽ thay tôi quyết định mọi việc của công ty trong lúc tôi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”

“Chủ tịch, sức khỏe của ông thế nào rồi?” Có một cổ đông lên tiếng hỏi, ông ta muốn biết xem có phải video này đã được quay từ trước hay không.

Lão lạnh lùng nói: “Tạm ổn, ông là trưởng bối, nên phải ủng hộ Lệ Na một chút, tôi cũng sắp xuất viện rồi.” 

Các cổ đông nhìn nhau, rồi nhao nhao lên nói chủ tịch cứ yên tâm.

Hàng lông mày của Tịch Mộ Thành nhíu chặt lại, bởi vì hắn thấy được người giúp việc kia ở trong video, không phải là hắn đã cho người xử lý rồi sao, tại sao cô ta có thể ở trong phòng bệnh của lão.

Nếu vậy thì Thời Lệ Na và lão cũng biết được quan hệ giữa hắn và Thời Tư Nam sao? 

Nếu bọn họ đã biết thì tại sao lại không có hành động gì.

Tịch Mộ Thành nhìn Ninh Thư, chẳng lẽ chị ta không quan tâm đến con gái của mình?

Hay là những người này đang định dụ hắn vào bẫy, và Thời Tư Nam chính là công cụ. 

Khuôn mặt của Tịch Mộ Thành trở nên lạnh lẽo lại có chút táo bạo, điều đó khiến cho gương mặt của hắn trở nên đỏ rực, đôi môi cũng đỏ bừng.

Phần chân mày lại xuất hiệt những vệt màu đỏ.

Ninh Thư tắt video đi, sau đó lạnh giọng nói: “Bây giờ công ty chúng ta đang xuất hiện nguy cơ, tất cả mọi người đều đang trên cùng một chiếc thuyền, cho nên chúng ta phải cùng nhau gánh vác khó khăn này, tôi không hy vọng mọi người làm ra những việc hại người mà cũng hại mình, nếu mọi người có thể ủng hộ tôi thì tôi cũng cam đoan có thể bảo đảm quyền lợi của các vị ngồi đây.” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.