Chương trước
Chương sau
Bây giờ là xã hội pháp trị, nếu như có người chết sẽ khiến họ gặp không ít phiền phức, trước đây muốn giết chết Phong Dận, vì dù sao Phong Dận cũng đã chết cả nghìn năm trước, giết thì giết, chẳng sao cả.

Nhưng Tống Hề Hàm lại không như vậy.

Ninh Thư cũng không ngờ rằng Tống Hề Hàm lại hóa quỷ, trở thành con quái vật bất tử, nên đành giết chết cô ta. 

Tống Hề Hàm sẽ càng ngày càng lớn mạnh, mất đi Phong Dận, cô ta sẽ tìm mọi cách trả thù, phải ra tay trước mới được.

Lão đại đặt chén thuốc xuống rồi nói: “Con bây giờ là nghi phạm trọng tội.”

Ninh Thư: … 

Ninh Thư nghĩ bản thân không nên tỉnh lại, nên ngủ tiếp.

Lão nói: “Cô ta không chết ngay, còn viết di thư, nói rằng con giết cô ta.”

Ninh Thư: … 

“Nói thêm rằng công ty hợp tác với con bắt nạt cô ta, hiện tại ông Tạ đang bị đau đầu, bức di thư này gây ra tổn hại rất lớn cho công ty ông ta.”

“Ngày trước cảnh sát tới tìm con, ta có nói với họ con không phải hung thủ, con gặp chuyện nên bị hôn mê, sao có thể là hung thủ được.” Lão đại phiền toái nói: “Sư phụ sẽ không để con gặp chuyện đâu.”

Ninh Thư thở dài một tiếng, Tống Hề Hàm quả thực rất hận cô, cho dù cô ta có chết đi thì người khác cũng đừng mong sống yên ổn. 

Còn muốn hãm hại cả công ty của Tạ gia, đồ ăn cháo đá bát.

Công ty cho cô ta công việc, cho cô ta tiền lương để sinh sống, nhưng lại đối xử với công ty như vậy.

Có lẽ vì giận Tạ gia tìm đạo sư tới, gây ra cái chết cho Phong Dận, khiến cho Tạ gia cũng oán hận. 

Ninh Thư cảm thấy đầu óc đang rất đau nhức.

“Con cũng đừng quá lo lắng, theo kết quả giám định của pháp y thì cô ta đã chết trước đó vài tháng rồi, thi thể đã thối rữa không còn nguyên vẹn nữa.” Lão trấn an Ninh Thư.

Tống Hề Hàm vốn là nửa người nửa quỷ, cô ta sống được hoàn toàn là nhờ vào Quỷ Vương đan, không có sức mạnh của Quỷ Vương đan giúp đỡ, cơ thể của cô ta sẽ thối rữa rất nhanh, cho nên pháp y mới giám định cô ta đã chết vài tháng. 

Nhưng thời điểm đó Ninh Thư vẫn chưa đến nhà Tạ gia.

Sau khi Ninh Thư tỉnh lại, liền bị cảnh sát bắt đi, trải qua một phiên thẩm vấn.

Cảnh sát hỏi Ninh Thư: “Rốt cuộc cô đến Tạ gia vì mục đích gì, đến công ty với mục đích gì?” 

Ninh Thư đoán rằng trước đó cảnh sát đã tra khảo qua vài người, bây giờ họ hỏi cô chẳng qua vì họ muốn biết cô có nói dối hay không.

“Con trai của Tạ Vĩ Minh là Tạ Ý Viễn bị quỷ nhập, tôi đến đó để xem bệnh cho anh ta.” Ninh Thư thật thà nói.

“Thời đại nào rồi còn có chuyện bị quỷ nhập.” Cảnh sát nói một cách khinh thường. 

Ninh Thư lạnh lùng nói: “Có bị quỷ nhập hay không thì tôi không biết, có thể là tác dụng tâm linh, cho nên tôi đến trừ tà cho hắn.”

Ninh Thư cảm giác âm khí nha môn trong đồn cảnh sát rất nặng, nhưng may mắn là có chính khí dương khí và khí vận quốc gia trấn áp được, khiến cho nơi này có được trạng thái cân bằng.

Cảnh sát nhìn nhau, dù sao cũng không có đủ bằng chứng chứng minh cô giết người, cảnh sát lấy ra một phong bì bị niêm phong, bên trong là di thư của Tống Hề Hàm. 

“Tống Hề Hàm trước khi chết có nói là cô giết chết cô ta.” Cảnh sát nói.

Ninh Thư không nói nổi nên lời: “Tôi giết chết cô ta thì làm sao cô ta viết di thư để lại được, hơn nữa, cô ta đã chết vài tháng rồi, trong di thư cũng không nói rõ vì sao tôi phải giết cô ta?”

“Bức di thư này không thể là bằng chứng tố cáo tôi giết người được.” Ninh Thư lạnh lùng nói. 

“Sát nhân luôn có động cơ, tại sao tôi phải giết cô ta, giết cô ta thì tôi được lợi gì, tôi là một đạo sĩ, nên tôi càng không thể có vướng bận chuyện tình cảm với cô ta được.”

Cảnh sát cũng không biết nói gì, những lời Ninh Thư vừa nói, họ đúng là không có đủ chứng cứ chứng minh.

Điều kỳ lạ đó là, sau khi hỏi cung một số nhân viên làm việc tại công ty của Tạ gia, mọi người đều nói dạo gần đây họ vẫn thấy Tống Hề Hàm đi làm, thậm chí còn đánh dấu thẻ đi làm. 

Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy người này đã chết cách đây vài tháng, chứng tỏ có người đã dùng thủ đoạn để khiến xác chết trở nên như vậy.

“Cô đã dùng thủ đoạn gì để khiến xác chết bị thối rữa?” Cảnh sát tiếp tục hỏi cung Ninh Thư.

Ninh Thư: … 

Trong lòng Ninh Thư có chút hối hận, không xử lý thích đáng chuyện này, để cho Tống Hề Hàm trước khi chết còn làm được mấy chuyện như vậy.

Vì vậy, lần sau giết người thì phải diệt cỏ tận gốc, nhất định phải dứt khoát.

Ninh Thư nói: “Hiện tại tôi là đối tượng tình nghi giết người, chứ không phải hung thủ thật sự, tôi không giết Tống Hề Hàm, mấy người nên điều tra kỹ hơn, có đầy đủ chứng cứ chứng minh tôi giết người.” 

Ninh Thư muốn nói rằng Tống Hề Hàm là con quỷ, nhưng chẳng ai tin.

Cuối cùng, cảnh sát đành thả Ninh Thư đi, nhưng không cho phép cô rời khỏi thành phố, để có thể kịp thời đến thẩm vấn.

Ninh Thư rời khỏi đồn công an, nhìn thấy Tạ Ý Viễn đang đứng dựa vào xe, Ninh Thư bèn đi tới đó. 

“Thế nào? Cảnh sát hỏi cô những gì?” Tạ Ý Viễn hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư ngồi vào trong xe rồi nói: “Nói qua nói lại đều là đổ tội cho tôi giết chết Tống Hề Hàm.”

Tạ Ý Viễn nói: “Không sao, Tạ gia sẽ giúp cô.” 

“Bản thân công ty các người còn khó giữ thân, lại còn có thời gian lo cho tôi, cảm ơn.” Ninh Thư lạnh lùng nói.

Tạ Ý Viễn đột nhiên quay sang Ninh Thư và nói: “Hay là chúng ta kết hôn.”

Ninh Thư: Đồ tâm thần! 

“Sao có thể kết hôn được, tôi là chưởng môn của Mao Sơn, sao có thể kết hôn với anh được.” Ninh Thư tỏ vẻ cao quý rồi nói: “Có phải anh muốn tôi giúp anh tìm hiểu xem nhân viên nào trong công ty anh đang bị quỷ ám?”

Tạ Ý Viễn sờ sờ mũi, còn Ninh Thư thì cứ lườm nguýt hắn nãy giờ.

“Nói thật, chuyện lần này khiến cho người ta có cảm giác chim sợ cành cong, nếu như cô kết hôn với tôi, thì tôi sẽ giúp cô thoát khỏi việc này.” Tạ Ý Viễn nói. 

Ninh Thư nhếch miệng, quả nhiên là thương nhân, làm gì cũng tính toán rất kỹ lưỡng.

“Tôi là đạo sĩ, đạo sĩ sao có thể kết hôn được, tôi chỉ muốn làm tròn bổn phận bắt ma quỷ, kết hôn làm gì.” Ninh Thư bật cười một tiếng.

Tạ Ý Viễn muốn dùng việc kết hôn để trói chặt Đào Cầm, khiến Đào Cầm trở thành thần khí trấn trạch miễn phí cho hắn. 

Cách đây không lâu còn than ngắn thở dài, aida, tôi bị trúng tiếng sét ái tình với Tống Hề Hàm, Tống Hề Hàm là người phụ nữ sẽ cùng tôi chung sống suốt đời.

Bây giờ lại muốn kết hôn với Ninh Thư, Ninh Thư chỉ muốn tát cho hắn một cái thật mạnh.

Thay lòng đổi dạ khó lường, tự tát vào mặt mình thế có đau không. 

Đã thế lại còn hèn hạ, còn dùng chuyện này để trao đổi, là một loại ép bức biến tướng.

Ha ha ha.

Ninh Thư nhếch miệng cười rất thâm hiểm, Tạ Ý Viễn nuốt nước bọt, không dám nhắc đến chuyện kết hôn nữa. 

Trở về biệt thư, Lão Đầu lập tức ra cửa đón, an ủi Ninh Thư: “Không sao, chuyện này sư phụ có thể giải quyết được.”

Ninh Thư có chút hoài nghi, nhìn sư phụ, ông có thể giải quyết được?

“Ánh mắt của con có ý gì thế, thời trẻ sư phụ cũng từng quen với rất nhiều quý nhân làm quan, họ đều là những binh sĩ có địa vị có thế lực.” Lão nhìn thấy dáng vẻ hoài nghi của Ninh Thư, lập tức nói: “Ta đã liên hệ với một người, chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.” 

“Nếu không được thì vẫn còn lão già này giúp con.” Lão chỉ vào Cát sư thúc rồi nói, “Lão Cát này cũng quen biết rất nhiều người.”

Cát sư thúc ho khan một tiếng.

“Ho cái con khỉ, ông có muốn Quỷ Vương đan hay không, Quỷ Vương đan này là do tiểu nha đầu khổ sở mãi mới lấy được đấy.” Lão đại nói với giọng tức giận. 

Cát sư thúc bình thản nói: “Nha đầu này là vãn bối của ta, sao ta có thể thấy chết mà không cứu, ta đã liên hệ với vài người, vài ngày nữa sẽ có tin tức thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.