Chương trước
Chương sau
Phong Dận đột ngột xuất hiện ở phía sau trưởng phòng, ánh mắt của hắn đỏ đậm, tóc khẽ lay động, trên người mang theo sát khí nồng đậm.

Mà vị trưởng phòng kia không hề hay biết, vẫn không ngừng lải nhải quở trách Tống Hề Hàm.

Phong Dận bất chợt đặt tay mình lên trên đầu vị trưởng phòng kia, sát khí ùn ùn kéo đến lấn án cả linh hồn của vị trưởng phòng. 

Cả người trưởng phòng bỗng đứng im, giọng nói ngừng lại, giống như mất đi linh hồn vậy, ánh mắt dại cả ra.

Ninh Thư giựt mạnh cánh tay vị trưởng phòng, lôi cô ta vào phòng làm việc.

Phong Dận lạnh lùng nhìn Ninh Thư, nhưng vẫn lo lắng cho người mình yêu, không thèm để ý đến vị trưởng phòng bị Ninh Thư kéo đi. 

Ninh Thư kéo trưởng phòng đến phòng làm việc riêng, nhìn nữ trưởng phòng thẫn thờ cả người, đôi mắt mất hết tinh thần.

Ninh Thư đóng cửa phòng làm việc lại, lấy lá bùa ra dán trên trán cô ta, sát khí trên người cô ta nồng đậm khiến cho Ninh Thư có chút luống cuống tay chân.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, nữ trưởng phòng chắc chắn sẽ trở thành người bị hoạt tử, thân thể vẫn còn sống nhưng không có linh hồn. 

Ninh Thư nhanh chóng gọi điện thoại cho Tạ Vĩ Minh, bảo hắn đến đưa vị nữ trưởng phòng này đi, ở công ty không thể làm phép được.

Ninh Thư vén mành che lên nhìn ra phía ngoài phòng làm việc chung, Phong Dận đang tiến đến nói gì đó vào tai Tống Hề Hàm, vẻ mặt của Phong Dận rất lo lắng.

Mà sắc mặt Tống Hề Hàm tái nhợt, ngay cả môi đều không có màu sắc. 

Phong Dận càng lo lắng, cảm giác bố cục của công ty này có sự biến hóa, tại sao có thể dư thừa dương khí như thế được.

Tống Hề Hàm khó chịu cũng là bởi vì dương khí, Phong Dận nhíu mày cắn răng chịu đựng, nếu như Tống Hề Hàm muốn ở cùng mình, nhất định âm khí sẽ vào cơ thể, cuối cùng sẽ hồn bay phách tán.

Hắn đã trải qua cả nghìn năm, chẳng dễ dàng gì mới tìm được cô ta, hắn làm sao có thể từ bỏ cô ta được chứ, lại càng không để cô ta hồn bay phách tán. 

"Hề Hàm, chúng ta về nhà trước đi, về nhà có được không." Giọng nói của Phong Dận vô cùng dịu dàng.

Tống Hề Hàm cảm giác trên người mình lại lạnh lại vừa nóng, lạnh nóng đan xem nhau, khiến cô ta khó chịu đau khổ vô cùng, nghe được lời Phong Dận nói, cầm lấy túi ở trên bàn chuẩn bị đi.

Tống Hề Hàm đứng lên có chút khó khăn, Phong Dận đỡ hông cô ta, thân thể Tống Hề Hàm hầu như đều đặt trên người Phong Dận, trong mắt người khác Tống Hề Hàm xiêu vẹo mà bước đi. 

Lảo đà lảo đảo, nhưng lại không ngã xuống.

Ninh Thư thấy Phong Dận và Tống Hề Hàm đi, lại dán thêm vài lá bùa nữa trên người vị trưởng phòng kia.

Trên tay không có công cụ, Ninh Thư cũng không có cách nào trừ tà khí cho cô ta. 

Cũng không lâu sau, Tạ Vĩ Minh tới nơi, sai người đỡ vị trưởng phòng ra khỏi phòng làm việc, hỏi Ninh Thư: "Bây giờ nên làm gì?"

"Trở về biệt thự, công cụ của tôi đều ở trong biệt thự." Ninh Thư ngồi vào trong xe nói.

Rất nhanh liền trở về biệt thự, Ninh Thư lên lầu cầm túi vải của mình xuống, bắt gặp Tạ Ý Viễn, Tạ Ý Viễn nhìn vị trưởng phòng cúi thấp, ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, liền hỏi: "Đây là cái quái gì vậy." 

Ninh Thư không để ý tới hắn, kéo cái bàn ra, làm một pháp đàn đơn giản, lấy kiếm gỗ ra, đặt cây liễu lên bàn, gạo nếp được ngâm trong chu sa đặt vào một cái cốc.

Vị nữ trưởng phòng ngồi trên ghế sofa cảm thấy rất khó chịu, từ trên ghế salon đứng lên, mờ mịt luống cuống nhìn xung quanh, muốn chạy trốn.

Ninh Thư vẩy gạo nếp trên mặt đất, nữ trường phòng dẫm lên trên, bàn chân phát ra tiếng xì xì, lập tức thu chân về. 

Tạ Ý Viễn nhìn Ninh Thư múa kiếm gỗ, không nhịn được bật cười thành tiếng: "Đây là điệu nhảy trừ tà sao?"

"Câm miệng." Tạ Vĩ Minh đập bốp một cái vào đầu của Tạ Ý Viễn.

Ninh Thư bố trí Tụ Dương trận trong phòng, trên người nữ trưởng phòng tỏa ra một tia sát khí nồng đậm, toàn bộ phòng khách giống như đang ở trong địa ngục vậy, gió lạnh gào thét, khiến cho hô hấp của người khác cũng có phần khó khăn. 

Trên ngón tay Ninh Thư mang theo một lá bùa, trong miệng nhẩm thần chú, lá bùa bay về phía nữ trưởng phòng, dán vào trên người cô ta.

Nữ trưởng phòng ngửa đầu thét lên âm thanh chói tai, sát khí trên người ngày càng nặng.

Ninh Thư nhíu chặt lông mày, chắc là Phong Dận quá tức giận, nên mới ra tay nặng như vậy với vị trưởng phòng này, những sát khí này ăn mòn nghiêm trọng đến thân thể của nữ trưởng phòng, chỉ sợ nữ nhân này sẽ chết sớm thôi. 

Phong Dận ơi Phong Dận.

Cái thể loại trong mắt ta chỉ có nữ nhân của ta, những người khác đều là đống cặn bã, chọc tới nữ nhân của ta ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có này, quả thực quá tàn khốc rồi.

Có thể nói là không phân biệt phải trái. 

Mặc dù nữ trưởng phòng này làm không đúng, nhưng cái giá này là quá lớn rồi.

Trên trán Ninh Thư lấm tấm mồ hôi lạnh, cắn răng làm pháp, cuối cùng nữ trưởng phòng đau đớn kêu thét lên một tiếng, bại liệt nằm ở trên sàn nhà.

Tạ Ý Viễn đứng bên theo dõi, đôi mắt run rẩy, một lát sau vẫn không nói ra lời. 

Ninh Thư lau mồ hôi, cơ thể có chút chột dạ, mẹ nó, làm thêm vài lần nữa chắc cô kiệt sức mà chết quá.

Ninh Thư nói với Tạ Vĩ Minh: "Lấy thuốc lần trước Tạ Ý Viễn uống cho cô ta uống một chút, còn có thể bồi thường thì bồi thường một ít, thân thể tổn hại rất nghiêm trọng đấy."

Tạ Vĩ Minh lau mặt, nét mặt ưu sầu nói: "Chuyện gì xảy ra vậy, không khai trừ ả kia đi, sau này còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì." 

Ninh Thư khoát tay, tu ừng ực hết chai nước lớn: "Cô ta chỉ nói nhân viên kia lười làm việc, liền rơi vào kết cục này đây, nếu như anh khai trừ nhân viên kia, nhân viên công ty các anh ngày mai sẽ biến thành quỷ hết."

Không, chỉ có thể biến thành nguồn dinh dưỡng giúp cho Phong Dận lớn mạnh.

Gương mặt Tạ Vĩ Minh nhăn lại, thở dài một hơi: "Vậy phải làm thế nào đây, hay là gọi sư phụ của cô tới đi?" 

Ninh Thư lắc đầu, cô mới không gọi lão đến ấy, nếu như thật sự gọi tới, những đứa trẻ trong đạo quán nhiều như vậy biết phải làm sao bây giờ.

Tạ Ý Viễn đến bên cạnh Ninh Thư, hỏi: "Vừa rồi cô làm gì vậy, gió lớn điên cuồng gào thét, gió lớn lại còn thổi nhiều nữa, giống như hiệu ứng đặc biệt trong film vậy."

Ninh Thư: →_→ 

"Cả đời này anh gặp đen đủi chính là vì cái miệng của này của anh đấy." Nếu như không phải suốt ngày trêu ghẹo Tống Hề Hàm, anh sẽ không bị Phong Dận chỉnh đốn.

Làm cho Tống Hề Hàm không chịu nổi, lấy mỡ người chết đổ lên trên người.

"Không phải vì nhất thời không thể tiếp nhận được sự thật hay sao?" Tạ Ý Viễn nói, vết thương trên mặt Tạ Ý Viễn đã tốt hơn nhiều so với trước kia, cũng có thể nhìn ra Tạ Ý Viễn trông như thế nào. 

Dáng dấp cũng coi như anh tuấn, đương nhiên còn kém xa Phong Dận, chính là loại hư hỏng, khí chất của những kẻ hư hỏng nhà giàu mà nhã nhặn.

Ninh Thư mím môi, một ngày nào đó dẫn anh đi gặp quỷ, để cho tam quan của anh bị đập vỡ hoàn toàn thì mới tốt.

Tạ Vĩ Minh cho nữ trưởng phòng nghỉ gần hai tháng, bảo cô ta nghỉ ngơi cho khỏe, nghỉ có lương. 

Làm xong việc này, cũng đến lúc ăn cơm, Ninh Thư ăn ba bát cơm, khiến cho Tạ Ý Viễn cạn lời: "Đạo quán bọn cô nghèo thế cơ à?"

Giống như tám đời chưa được ăn cơm vậy.

Ninh Thư thấy Tạ Ý Viễn cực kỳ không thuận mắt, lạnh nhạt nói: "Trong đạo quan có hơn mười đứa trẻ, đều là cô nhi, giống như cô nhi viện ấy, phải dựa vào tiền sư phụ tôi xem phong thủy, đuổi quỷ xem số cho người ta, có thể giàu được à?" 

Tạ Ý Viễn thấy Ninh Thư tức giận, giơ tay lên nói: "Tôi chỉ tùy ý nói một chút thôi, cô đừng nóng giận, đợi một này nào đó tôi sẽ cho đạo quán của cô một chút tiền quyên góp, cũng xem như báo đáp ơn cứu mạng của cô với tôi."

"Ha ha, cám ơn anh nhá." Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.